Chương 2: Toyota - Con ngựa sắt

Vậy có mệt không cơ chứ?

Vợ mà ba mẹ anh tưởng con mực, con cá ra ngoài chợ hốt về là có!

Nên chữ 'thèm' anh thấy không đủ đô bèn gửi thêm: "Rất thèm!"

Khánh Linh nhìn hai từ đó tự nhiên nóng mặt. Cô lướt xoèn xoẹt vài từ, ấn phím gửi đi. Rồi thẳng tay tắt nguồn chuẩn bị đi kiếm cơm.

Người bên kia nhìn hàng chữ: "Quấn đỡ con ma-nơ-canh đi chú! Chứ mặt chú vừa già vừa đểu, ai mà thèm!"

Thật hết hứng...tán gái cưới vợ!

Anh gửi đi cái mặt buồn rồi đứng lên xuống tầng.

"Chú Út! Hôm nay thứ bảy, chú chờ Bi học xong rồi đưa con đi ăn kem nhen!" Thằng cháu nhỏ học lớp 6 bám chân leo lên đầu lên cổ anh.

"Nè! Lớn rồi! Xê ra! Chú mày không rảnh!" Anh gỡ vòng tay thằng nhỏ, trừng mắt nhìn nó rồi chỉnh cổ áo ngay ngắn rời đi.

Ở sau lưng anh, thằng nhóc bĩu môi, nó nói với theo: "Keo kiệt, bủn xỉn! Hèn gì chú ế!"

"Ế kệ cha tao! Hỉ mũi chưa sạch nhiều chuyện!" Anh lấy đôi kính đen đeo lên, đút tay vào hai túi quần, huýt sáo đi vào garage.

"Hàn Lâm! Con lại đi đâu nữa đấy?" Mẹ anh hấp tấp từ trong phòng bếp chạy theo.

Anh nghe tiếng ba mắng: "Bà quản vừa thôi! Ế sấp ra đó! Để nó đi tìm gái. Ru rú ở công ty rồi về nhà thì kiếm đâu ra con dâu út cho bà!"

Đúng là chỉ có cha mới hiểu được lòng con trai. Nhưng ba hiểu sai rồi ba. Con đây đi tiếp khách kiếm cái hợp đồng. Không rảnh đi tìm gái gú!

Rất nhanh chiếc Toyota Camry màu đen lăn bánh ra khỏi cổng.

Xe anh chạy rất chậm. Vậy mà xém đâm sầm vào chiếc xe đạp đang hấp tấp cua vô.

Anh phanh gấp xe. Định ra xem thử thần tiên phương nào gãy cánh sa vào đầu xe anh. Rồi giáo huấn cho câu: "Ra đường nhớ mang theo hai con mắt!" Thì thấy chủ nhân chiếc xe đạp luống cuống xuống xe, lôi con ngựa sắt cũ mèm tránh sang một bên.

Qua đôi kính đen, anh thấy vị thần tiên mới giáng lâm là một con nhóc. Lúc nó kéo chiếc khẩu trang y tế xuống cúi đầu tỏ ý xin lỗi. Anh kịp nhìn thấy mặt mũi của nó. Đó là một khuôn mặt tròn bầu bĩnh siêu cute. Ấn tượng nhất là đôi mắt bồ câu đen láy có hàng mi cong vυ"t rung rinh đến nao lòng.

Tự nhiên, anh muốn xuống xe hỏi han nó vài câu: "Em có trúng chỗ nào không nhóc? Em có đau lắm không? Để anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra nha!"

Nhưng thoáng một cái con nhỏ và con ngựa sắt của nó đã biến đi đường nào?

Anh có chút ngẩn ngơ tiếc nuối, gát tay lên vô lăng thở dài thở ngắn. Rồi tự phê bình: "Lâm ơi là Lâm! Đó chỉ là một con nhóc chưa thành niên."

Anh bật cười.

Còn người kia vừa quăng chiếc xe đạp cùi mía qua bên liếc mắt nhìn đuôi xe có biển số tứ quý '1111' chửi trộm một câu: "Đồ nhà giàu hách dịch!"

Chửi xong cô đưa tay bụm miệng vì mình đang kiếm cơm ở một nhà đại gia nhưng họ...rất tử tế.

"Dạ, con chào hai bác!" Cô lễ phép chào hai ông bà phong độ, quý phái đang ngồi ăn hoa quả, tán gẫu ở phòng khách.

"Khánh Linh đến đó hả cháu?"

"Dạ!"

"Con lại đây ăn hoa quả đã rồi dạy. Thằng Bom mới đi đá bóng về, nó còn tắm!"

Liền đó có người phản đối: "Bà nội, con chuẩn bị mười tám! Bà đừng gọi Bom đạn nữa được không?" Gọi gì mà kì cục. Không giữ thể diện cho cậu trước mặt cô giáo xinh đẹp gì cả.

Hai ông bà cười ha hả. Rồi phán câu chất hơn nước cất: "Mèn ơi! Thằng cháu sẽ cưới vợ trước thằng chú!"

Cậu ta dừng lại động tác lau tóc. Hai má thoáng đỏ liếc nhìn cô giáo rồi hất đầu ướt mèm ra hiệu: "Chị còn đứng đó làm gì? Mau lên phòng chỉ tui học!"

"Ò!" Khánh Linh cúi đầu chào hai ông bà rồi theo thằng nhóc lên tầng hai.

Thời gian lớp 12 là vàng là bạc nên cô tranh thủ ôn luôn cho thằng học sinh: "Hôm bữa mình học bài 'Giá trị lớn nhất và giá trị nhỏ nhất của hàm số." Giờ chị kiểm tra bài cũ em nha!"

"Khỏi! Vào bài mới luôn hi chị!" Thằng học sinh ngồi bên cạnh chống tay lên đầu nghiêng mặt nhìn cô.

Cô nhìn lại nó: "Thế sao được! Rủi em chưa nắm vững thì sao?"

"Vững rồi! Chị bỏ qua bài đó đi! Lớn nhỏ, lớn nhỏ em đau đầu lắm. Học bài 'Đường tiệm cận' đi!" Tui khoái học bài đó. Tiệm cận ngang tui khoái hơn tiệm cận đứng á chị.

Nên: "Chị giảng mục tiệm cận ngang nhiều nhiều chút nha!" Chị thực hành ví dụ thực tế luôn càng tốt. Tui tình nguyện làm đường tiệm cận ngang với trục hoành chị.

"OK! Vậy chị vào bài mới luôn đây!"

Suốt một tiếng đồng hồ, cô vừa giảng vừa giải ví dụ minh họa muốn cháy cả cổ họng. Vậy mà khi hỏi lại: "Em đã nắm vững chưa?"

Thằng học sinh tiểu thiếu gia nhà giàu lắc đầu nguầy nguậy.

Khánh Linh kiên nhẫn giảng lại. Giảng suốt chín mươi phút nó mới chịu gật đầu.

"Vậy em làm bài tập này cho chị xem!" Cô đưa cho nó một bài tập.

"Để đây tối tui làm. Chị về đi kẻo lạnh!" Nó úp lại bài toán, đứng lên dọn dẹp bàn rồi nhìn cô cười hì hì, nói câu thường lệ: "Chị về cẩn thận! Tui không tiễn!"

TruyenHD

TruyenHD