Chương 45

Chỉ cần kéo nhẹ là chiếc nơ tinh tế đã tuột xuống từ mặt bên của hộp quà hình chữ nhật.

Cô mong đợi cầm lấy nắp hộp và từ từ mở nó ra.

Có một vật màu hồng nằm bên trong, hình trụ dẹt, rộng, đuôi có móc nhỏ, mặt rộng có một vòng tròn gợn sóng.

Sau khi thấy rõ bên trong là gì, Mộ Lôi như bị điện giật đẩy toàn bộ hộp sang một bên, nằm bò ra bàn che mặt.

Đây, đây chẳng phải là trứng rung trong truyền thuyết sao —

Nghĩ đi nghĩ lại, cô cố nén xấu hổ kéo hộp trở lại xem bên trong còn có gì không.

Nhưng mà ngoài một cái dây sạc ra thì chẳng còn gì nữa, cô thử ấn xuống công tắc, đèn sáng lên song nó lại không hoạt động.

Ấy, điều khiển từ xa?

Mộ Lôi nuốt nước bọt, vùi mặt trong khuỷu tay như một chú đà điểu.

Hay là giả vờ chưa mở quà, chưa nhìn thấy gì?

Hình như đây là một ý kiến hay, Mộ Lôi đóng nắp hộp lại rồi ném nó sang một bên.

“Ting.”

Tiếng chuông điện thoại vang lên vô cùng rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.

Mộ Lôi liếc nhìn điện thoại, trên màn hình hiện thông báo tin nhắn của Quyền Đình.

C: “Em mở quà ra chưa?”

Thế này thì không có cách giả vờ như chưa có gì nữa rồi. Cô vốn định bảo chưa mở quà, nhưng chắc chắn Quyền Đình sẽ bắt cô mở ngay lập tức. Trong lòng Mộ Lôi ngang ngược, quyết định giả ngu.

Một miếng Brulee: “Em mở rồi, nhưng không biết đó là cái gì.”

C: “Ồ? Em sẽ biết rất nhanh thôi.”

Rất nhanh? Rất nhanh là nhanh thế nào?

Quả thực “rất nhanh” sau đó Mộ Lôi đã nhận được đáp án.

Bị Quyền Đình ra lệnh cấm dục một tuần chắc chắn là một điều rất đau khổ đối với Mộ Lôi, nhất là khi tần suất thủ da^ʍ của cô không hề thấp, cô lại còn là người dễ bị khơi dậy du͙© vọиɠ.

Chẳng hạn như hôm nay khi lướt diễn đàn, Mộ Lôi nhìn thấy một bộ phim được mọi người đề cử, cô không hề nghĩ ngợi đã quyết định nhấp vào xem.

Trông thấy bộ dáng người phụ nữ trong phim bị cưỡng chế cực khoái liên tục đến bắn nước, nghe tiếng rêи ɾỉ cầu xin không ngừng của cô ấy, chẳng mấy chốc Mộ Lôi đã ướt đẫm. war

Cô khó chịu kẹp gối ma sát, chất lỏng dưới thân chảy ra càng nhiều, gần như thấm ướt qυầи ɭóŧ.

Không đủ, còn chưa đủ.

Mộ Lôi vô thức lần tay xuống dưới và chợt nghĩ đến mệnh lệnh của Quyền Đình.

Tuy nhiên, một khi đã bị du͙© vọиɠ bao phủ sẽ chẳng bận tâm nhiều như vậy, cô đưa tay chạm vào nơi đó.

“Ha a…”

Cô mặc váy ngủ nằm trên giường, hai chân gập lên, bàn tay trắng nõn xâm nhận vào rừng cây nhẹ nhàng xoa bóp, trong miệng bật ra tiếng rêи ɾỉ.

Kɧoáı ©ảʍ dần dần tích tụ, nhưng dù cô có căng mình ra sao thì cũng không thể đạt tới điểm kia.

Mộ Lôi thử lại vài lần, kết quả vẫn vậy, cô luôn không đến được ranh giới cao trào.

“A!” Mộ Lôi bực bội ngồi dậy. Theo động tác của cô, cửa hang lại róc rách chảy nước, thế nhưng du͙© vọиɠ vẫn không được thỏa mãn.

Trong đầu luôn hiện lên cảnh Quyền Đình âu yếm cô vào thứ bảy, kɧoáı ©ảʍ tê dại như điện giật kia hoàn toàn không thể có được do thủ da^ʍ.

Mộ Lôi lấy điện thoại ra, trước khi khôi phục lại lý trí đã nhắn tin cho Quyền Đình.

Một miếng Brulee: “Chủ nhân ~”

C: “Hử?” Anh trả lời rất nhanh, gần như Mộ Lôi gửi đi chưa quá mười giây đã lập tức nhắn lại. Mộ Lôi đoán rằng đối phương đang dùng điện thoại.

Cô cắn môi, bỗng dưng không biết nói thế nào cho phải.

“À, không có gì đâu ạ, ngại quá…” Toàn bộ câu này đã bị xóa trước khi nó được gửi đi. Trong khi cô vẫn còn lưỡng lự, đối phương bỗng gửi đến một câu.

C: “Làm sao vậy?”