Chương 7

Dây thừng ở đùi và bắp chân được cởi bỏ trước, chỉ có phần thân dưới của quần đùi mới có thể nhìn thấy rõ vết dây thừng trên đùi và bắp chân sau khi cởi ra, rõ ràng là dấu của dây thừng, còn hơi đỏ.

Sau khi tháo nút thắt trên đùi thì có thể đứng dậy, Mộ Lôi chậm rãi đứng lên dưới sự giúp đỡ của người đàn ông, nhưng khi anh buông tay thì chân lại mềm nhũn.

Lúc cơ thể cô cách mặt đất chỉ khoảng 20 cm, C duỗi tay giữ chặt lấy cô.

“Em không đứng vững được à?”

“Không phải.”

Mộ Lôi nhanh nhảu phủ nhận: “Rõ ràng chính anh bỗng dưng buông tay.”

Giọng càng ngày càng nhỏ, cô từ bỏ phản kháng, bĩu môi vịn vào tay anh và đứng lên.

Thật là vô tích sự.

May sao C không quá để tâm, anh bắt đầu xuống tay cởi dây thừng sau lưng. Do phần thân trên đã bị trói trong một thời gian dài nên hơi trắng, từng khối da bị siết chặt đang kêu gào muốn được giải phóng, đến lúc bị chạm vào lại mang đến kɧoáı ©ảʍ chưa từng có.

—— Bảo sao người ta lại nói làn da là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© thứ hai của người.

Trước đây, Mộ Lôi từng khịt mũi coi thường những lời này, hiện tại rốt cuộc “tự mình” cảm nhận được.

Đằng sau lưng còn coi như dễ dàng, sự tra tấn lúc anh chậm rãi tháo trước ngực mới khó chịu đựng nhất. Làn da vốn nhạy cảm sau khi bị trói chặt lại càng thêm nhạy cảm, đã thế lại liên tục bị người đàn ông cọ xát giữa hai bầu ngực.

“Ưm a…Không… Ư…”

Đôi mắt Mộ Lôi lấp lánh ánh lệ, chiếc cổ thiên nga thon dài trắng nõn ngửa lên, miệng nhỏ thở hổn hển, hai tay còn bị trói sau người cũng không khỏi bấu chặt lấy cánh tay, móng tay cắm sâu vào da.

“Ưʍ.”

Cô ngước mắt lên, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau với ánh mắt cầu xin, vừa mới quay lại chợt đối diện với đôi mắt đen chứa ý cười của anh.

Chỉ mới tiếp xúc với ánh mắt của C, cô như bị điện giật, vội vàng quay đầu về.

Như không nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Mộ Lôi, người đàn ông vẫn dùng sợi dây thừng thô ráp ma sát với bầu ngực mềm mại.

Đầu tiên, dây thừng trên ngực được tháo ra, khi Mộ Lôi thở phào nhẹ nhõm, C đột nhiên nhấc sợi dây dưới ngực lên và kéo nó từ phía sau.

Bầu ngực vốn bị tra tấn đến đỏ hồng lại bị đè chặt vào nhau, một luồng tê dại chạy từ bụng dưới lan ra khắp người.

“Ưm a…”

Mộ Lôi hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại, song hiển nhiên người đàn ông không cho.

Sau khi cởi nút thắt dưới ngực từ phía sau, anh men theo hình dáng mềm mại của ngực cô mà kéo lên từng cái một.

Động tác của C rất chậm, từ chân ngực lên đến đầṳ ѵú, lại lên trên ngực.

Sợi dây thừng thô ráp cẩn thận săn sóc đến từng tấc da trên ngực.

Đương khi đau đớn và kɧoáı ©ảʍ gần lên tới đỉnh điểm, C dứt khoát thu dây về, thả tay tháo nút buộc cuối cùng trên cổ tay.

Còn lại nút thắt cuối cùng, tháo xong sẽ kết thúc, cô hơi không muốn.

Tốc độ tháo dây trên cổ tay rất nhanh, nhanh đến mức cô còn chưa thoát khỏi cảm giác vừa rồi đã cởi xong.

Mộ Lôi xoa vết hằn trên cổ tay, nhẹ nhàng vuốt ve như đang hồi tưởng lại như đang trấn an.

Đột nhiên, sợi dây thừng thô ráp hôn lên chiếc cổ trắng nõn của cô, chợt siết chặt.

Sức lực không quá mạnh, nhưng đủ để cô cảm nhận được sự khó thở và cảm giác ngứa ngáy khi dây thừng tiếp xúc với da, trên mặt cô lập tức nở một nụ cười mãn nguyện.

Một lát sau, lực kéo trên cổ biến mất, dây thừng bị gỡ xuống, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất.

Thay vào đó chính là cái ôm của C. Anh kéo Mộ Lôi vào trong lòng ngực, vòng tay anh tràn ngập mùi gỗ thông, bàn tay ấm ấp vỗ về mái tóc mềm mại của cô: “Kết thúc rồi, em làm tuyệt lắm.”

Mộ Lôi dựa vào ngực anh như bị rút cạn sức lực, thở hổn hển, đôi tay bất giác ôm vòng lấy lưng anh.

Cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của C, bàn tay còn lại cũng đang nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô.