Chương 9

Mộ Lôi khó tin bịt miệng mình, cô còn xấu hổ phát hiện bản thân đã ướt trước hình ảnh này.

Bộ phim tiếp tục, tiếng roi quất xuống của người đàn ông hòa với tiếng kêu khóc của người phụ nữ đã khiến cô đạt được một lần tự thẩm vui sướиɠ nhất, chỉ cần dùng tay đã chạm tới đỉnh cực khoái chưa từng có.

Sau khi kết thúc, cô nằm lặng đi trên giường, hình ảnh ban nãy như một thước phim tua lại trong đầu cô.

—— Thật muốn là cô ấy, muốn bị trói lên như vậy.

Khao khát được thỏa mãn, nhưng lý trí đã ngăn cản nó trước.

Điều này là sai phải không? Liệu mình thế này có phải biếи ŧɦái không?

Biếи ŧɦái.

Hai chữ này quanh quẩn trong đầu cô giống như tiếng vọng khi hét vào trong hang, thật lâu sau cũng không tiêu tan.

Mộ Lôi nhắm chặt hai mắt, một giọt nước mắt vô thức từ trên má rơi xuống giường, từ từ đọng lại thành một vũng nước nhỏ.

Cảm giác cuối cùng là nước mắt trên mặt khô lại mang theo sự căng nhẹ, cô chìm vào giấc ngủ sâu.

Mộ Lôi tỉnh dậy trong cảm giác không trọng lượng, mở mắt ra, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là một bức tường trắng.

Cơn đau trên tứ chi kéo cô trở lại thực tại, tay chân cô đang bị trói chặt và gom lại vào một sợi dây thừng buộc chặt với vòng kim loại trên trần nhà.

Cô há miệng định nói gì đó, song lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Tích tắc, tích tắc —

Mộ Lôi ép bản thân giữ bình tĩnh rồi nhìn xung quanh, toàn bộ không gian là một màu trắng tinh khiết, trên bốn bức tường chỉ có một chiếc đồng hồ trông khá cũ và một cánh cửa bên phải.

Tích tắc, tích tắc —

Chẳng biết vì sao mà thời gian chờ đợi không hề gian nan, cô nhìn về phía cánh cửa kia, dường như biết có người đang ở ngoài cửa.

Tích tắc, tích tắc —

Cho dù cảm giác chờ đợi không gian nan, nhưng sau một thời gian dài, tứ chi bị trói cao cũng bắt đầu đau đớn.

Mộ Lôi không ngừng nhìn về phía cửa, ánh mắt kiên trì như muốn nhìn xuyên qua cánh cửa, kiên định nhìn chằm chằm, chỉ vì mong muốn có thể nhìn thấy anh ngay khi bước ra.

“Kẽo kẹt —”

Cuối cùng, cánh cửa kia cũng bật mở, một người đàn ông mặc đồ đen đi tới, tay cầm chiếc roi da màu đen.

Mộ Lôi vô cùng rõ ràng, đó chính là người cô đang đợi.

Anh đi giày da màu đen, quần áo trên người màu đen, tay cũng cầm một chiếc roi da cùng màu, tiếp đến ——

Cô gắng sức mở to mắt để nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông.

Rành rành những nơi khác đều rõ nét như vậy, chỉ có mỗi mặt anh lại luôn mông lung.

“Cộp, cộp.”

Anh nhấc giày da bước đến bên cô, giơ chiếc roi trong tay vuốt ve từng tấc da trên cơ thể khiến cô run rẩy rêи ɾỉ.

“Ưm… Ngứa…”

Mộ Lôi nghe thấy tiếng rêи ɾỉ mang theo ngữ điệu làm nũng bật ra khỏi miệng, cô muốn ngậm miệng mà không thể.

Bấy giờ cô rốt cuộc phát hiện ra bản thân có thể cảm nhận được mọi cảm quan, chỉ không thể kiểm soát bản thân thực hiện bất cứ việc gì.

“Nô ɭệ, tôi cho phép em nói ư?”

Giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên, cùng với đó là một roi nóng rát quất vào lưng.

“A, xin lỗi chủ nhân…”

“Một chữ năm cái, tổng cộng 25 cái.”

Anh đứng yên trước mặt, một tay giữ cằm cô, một tay vỗ vào mặt cô đầy khinh thường: “Nghe đây, từ giờ trở đi tôi chỉ cho phép em rêи ɾỉ.”

Lần này Mộ Lôi đã biết điều hơn, không lên tiếng nữa.

Cái roi đầu tiên rơi xuống quất vào tấm lưng trắng nõn của cô, vết roi mang theo sự đau đớn nóng bỏng để lại dấu đỏ.

“Hmmm…”

Cô chưa kịp bình tĩnh lại thì cái roi thứ hai rơi xuống quất vào ngay bên cạnh nơi cũ.

“Ưm a…”

Ngay sau đó là cái thứ ba, cái thứ tư, cái thứ năm…

Không biết bắt đầu từ cái thứ mấy, dòng chất lỏng trong suốt trào ra, chảy từ cánh hoa xuống má đùi trắng nõn.

Sau đó cô cảm nhận được động tác của người đàn ông dần chậm lại, cảm giác nóng bỏng vẫn còn, song nó chuyển từ cảm giác đau đớn sang kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ mọi tế bào trong cơ thể cô.