Chương 23: Cô ấy là Kỳ Thừa Doanh

Máy bay riêng của Quân Gia thật thoải mái. Còn trang bị thêm cả phòng riêng, tất cả đều dễ chịu, đúng như câu nói của Quân Lăng.

"Cứ tự nhiên như ở nhà!"

Máy bay sáng lên ánh đèn sang trọng màu vàng nhạt, tựa như ánh mặt trời ban sáng. Điều hòa mát mẻ, không cần xông tinh dầu không khí trong căn phòng trêи máy bay vẫn thoang thoảng đã có mùi long đản hương của Bắc Vũ Tịch, Âu Nhược vừa lên máy bay đã buồn ngủ thảm thương.

Hoa Phong thấy cô được lão đại bế vào phòng liền lắc đầu bất đắc dĩ, Âu Nhược thật giống một con mèo lười. Từ lúc trở về sau hai tháng, cô ngủ ngày một nhiều, chẳng biết đêm đêm làm gì không ngủ, ban ngày chỉ cần rảnh rỗi liền không thấy Âu Nhược đâu.

Lúc hỏi người làm trong nhà, ai cũng nói Âu Nhược tiểu thư lên phòng ngủ, cô ấy nói đêm qua mất ngủ.

Ngoài Bắc Vũ Tịch ra không ai biết lý do, bởi vì mỗi đêm Âu Nhược đều gặp ác mộng, liên tục kéo dài trong cả một đêm, gần sáng cô mới thoải mái đi ngủ. Mà đêm nay, lúc cô đang ngủ hắn lại gọi cô dậy.

Chỉ một sự mất ngủ của Âu Nhược, đầu bếp liền nấu cho cô mỗi đêm một chén canh bổ, nói là có thể an thần ngủ ngon. Kết quả thì sao? Âu Nhược vẫn đâu vào đấy.

"Sao hả? Một phen thoát chết! Liền có tâm trạng đến chỗ tôi?"

Người đàn ông trêи màn ảnh cảm ứng hiện lên trước mắt Bắc Vũ Tịch. Người đó mặt đồ ngủ, tóc dường như vẫn còn ướt, chắc là mới tắm.

Lục Phàm ngồi bên cạnh Bắc Vũ Tịch, nhìn người đàn ông phía bên kia màn hình trêu chọc: "Quân lão đại! Giờ này vẫn phải tắm nước lạnh à?"

Quân Lăng trong màn hình cười gượng gạo, cầm ly rượu vang đỏ sóng sánh lắc lư, anh ta cười nói: "Lục Phàm! Chú ở bên cạnh Bắc Vũ Tịch, có phải không được nói chuyện không?"

Sao nói chuyện lại đúng vào vết thương lòng của Quân Lăng như vậy!

Lục Phàm nghe câu nói này thì cảm thấy thật đúng, xong còn vui vẻ cười không hề giận dỗi.

Bắc Vũ Tịch cầm ly rượu vang xoay xoay, chất lỏng bên trong theo đó là lắc lư tạo thành cơn lốc nhỏ ở trung tâm, dưới ánh đèn vàng, màu đỏ của rượu lại thêm một tầng ánh sáng lấp lánh, nghe bọn họ nói chuyện hắn cũng không có biểu cảm nào.

Quân Lăng luôn muốn Bắc Vũ Tịch đến nhà nên khi Bắc Vũ Tịch gật đầu đồng ý đến, anh ta đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng để tiếp đón.

"Bắc lão đệ! Không chết lần này chắc là do may mắn nhỉ?" Quân Lăng chuyển chủ để sang Bắc Vũ Tịch.

Hắn "hừ" lạnh, đưa ly rượu lên miệng uống một ngụm, tự nhiên như nói về vấn đề nào đó: "Bắc Vũ Tịch tôi có nên cảm ơn Thiên Quan một chút vì sự tha mạng này?"

Quân Lăng cười sảng khoái, giọng cười vang rõ nội lực mạnh mẽ trong thân thể: "Bắc Vũ Tịch, cậu đúng là con cáo!"

Bắc Vũ Tịch nhếch môi cười, đưa ly rượu lên tỏ ý muốn cạn, Quân Lăng nhướng mắt: "Chúc cậu thành công!"

"Cảm ơn!" Bắc Vũ Tịch khách sáo nói.

Bọn họ nói chuyện không lâu thì phía sau Quân Lăng, bóng dáng của một người phụ nữ xuất hiện.

Trong màn ảnh, cô gái bước đến ngồi bên cạnh Quân Lăng, nét nhu tình khi nhìn Quân Lăng thật khiến cho người ta ghen tị. Cô nhìn thấy Bắc Vũ Tịch, môi mỏng màu đỏ anh đào cong lên, cô cười với hắn: "Bắc lão đại! Tôi rất mong chờ anh đó!"

Nói xong thì tựa đầu vào lòng ngực Quân Lăng, nhìn bọn họ qua màn ảnh bên kia.

Người phụ nữ này, nói gần nói xa thì cũng là người có quen biết. Trêи người cô mặc váy ngủ trắng, dáng vẻ trưởng thành nghiêm nghị, kết hợp với Quân Lăng thì vừa hay thành một đôi, giống như người ta hay nói 'tiên đồng ngọc nữ'.

Bắc Vũ Tịch không lạnh không nhạt, ưu nhã tựa trời xanh: "Hứng thú của cô tôi đương nhiên hiểu. Nhưng mà Kỳ tiểu thư, cái vị lão đại kia sẽ ghen đó."

Bắc Vũ Tịch đối với Quân Lăng chính là anh em sống chết có nhau trong hắc đạo, cho nên một tiếng "lão đại" này không phải khách sáo mà gọi hay ghen ghét mà gọi, nó là thừa nhận và tôn trọng. Giống như Quân Lăng gọi Bắc Vũ Tịch bằng "Bắc lão đại"... Nó không như người ngoài gọi Bắc Vũ Tịch, nó là một sự thừa nhận và thấu hiểu từ rất nhiều năm về trước.

Cô gái cười tươi vì bị Bắc Vũ Tịch nói trúng tim đen, Quân Lăng nhíu mày, dáng vẻ lão đại đây giờ lại có thêm chút bất mãn: "Bắc Vũ Tịch! Cậu đừng có mà nói mình!"

Bắc Vũ Tịch tâm trạng tốt, nhàn nhạt nói: "Vậy thế mình mới nói với vợ cậu! Quân Lăng lão huynh! Cạn!"

Quân Lăng đen mặt, bị Bắc Vũ Tịch đem chuyện xấu ra nói trước mặt bao người. Đúng là chuyện này người trong nhà điều tỏ cả, nhưng vấn đề này Quân Lăng thật không muốn nói đến.

Lục Phàm che miệng cười, Hoa Phong và Hoa Vũ cũng không nhịn được mà thầm khúc khích, Quân Lăng lão đại trầm tĩnh ít nói lúc trước mà bọn họ biết, sau khi lấy vợ thì thật là có chút thay đổi.

"Hoa Phong, Hoa Vũ, Lục Phàm! Các người... Các người cút hết cho tôi!"

Lục Phàm nhún vai, lãng tránh sự trách móc của Quân Lăng: "Chúng tôi đâu có nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy thôi!"

Quân Lăng nghiến răng nghiến lợi, đường đường là một lão đại lăn lộn trong hắc đạo chuyện gì cũng không sợ, bây giờ chỉ có sợ vợ là không biết làm sao, còn bị đám người không có vợ này bắt nạt.

"Hoa Phong, Hoa Vũ! Các cậu định bao giờ thì có bạn gái đây! Tôi có hai cô gái chắc chắn sẽ hợp với hai người." Kỳ tiểu thư vui vẻ nói.

Quân Lăng nhìn vợ: "Em định bắt người của cậu ta trước mặt cậu ta sao?"

Hoa Phong liền nói: "Cảm ơn Kỳ tiểu thư quan tâm. Tôi vẫn chưa nghỉ đến chuyện đó!"

Hoa Vũ cũng như vậy, cậu ta nói: "Muốn theo lão đại, ngài ấy còn chưa thành gia chúng tôi làm sao dám nghĩ đến."

Quân Lăng khinh bỉ nhìn Bắc Vũ Tịch: "Bắc Vũ Tịch, bên ngoài nói cậu mua một cô em gái về bao bọc như báu vật. Coi Hoa Vũ nói gì kia! Chưa thành gia? Bắc Vũ Tịch, mình muốn cười vào mặt cậu!"

Bắc Vũ Tịch thở dài, lại uống một ngụm rượu, không có ý định tức giận với câu nói của Quân Lăng, một lúc sau hắn nói: "Người bên ngoài cười nhiều rồi. Cậu muốn cười thì cười đi, dù sao cũng là thêm một người cười!"

Kỳ tiểu thư đấm Quân Lăng, ánh mắt nhìn chồng có chút gì đó. Quân Lăng không hiểu, Kỳ tiểu thư cười tươi như hoa nhìn màn hình: "Tiểu Âu Nhược! Cô gái này, tôi thật muốn gặp đó!"

Kỳ Thừa Doanh thật muốn biết cái cô gái làm Bắc Vũ Tịch, lão đại tiếng tăm lừng lẫy kia muốn bảo vệ là ai.

Không nói gì nữa, màn hình vụt tắt. Bắc Vũ Tịch đứng dậy rời đi. Lục Phàm và Hoa Phong, Hoa Vũ ở lại, tiếp tục uống rượu trò chuyện.

Do Ivan điều phối bên phía thông tin, nên về phòng từ sớm để có thể đảm bảo an toàn dù đã đi khỏi Bắc Gia.

Phía bên này Quân Lăng nhìn Kỳ Thừa Doanh, ý tứ trong mắt dù liếc qua cũng nhìn ra được.

"Vợ! Một lần nữa nhé!" Quân Lăng đè nàng xuống ghế sofa ngay đó.

Kỳ Thừa Doanh hai má đỏ ửng lên, cánh tay nõn nà nhỏ xinh năng lên ôm lấy cổ Quân Lăng.

Cánh môi mỏng của nàng hé mở: "Lăng! Bắc Vũ Tịch như vậy mà cũng biết yêu rồi!"

Quân Lăng định áp người xuống, nghe nàng nói vậy thì khó hiểu ngẩng đầu lên: "Yêu? Cậu ta thì yêu được ai?"

Kỳ Thừa Doanh đấm vào lòng ngực Quân Lăng đầy bất mãn: "Em nói anh đúng là không hiểu gì cả! Anh sỏi đá như vậy cũng biết yêu đấy, nói gì là Bắc Vũ Tịch."

"Không biết." Quân Lăng hờ hững nói.

Kỳ Thừa Doanh chỉ kịp kêu lên một tiếng: "A..."

Quân Lăng muốn cô đến điên rồi, hơi đâu mà lo lắng cho cái tình yêu của Bắc Vũ Tịch liền nhanh như chớp gật đầu cho qua rồi tham lam hôn xuống.

"Ưʍ..." Kỳ Thừa Doanh say mê cái khí thế áp bức ở trêи, khẽ rêи lên một âm thanh ủy mị đến nao lòng.

Căn phòng dưới ánh sáng đèn vàng soi tỏ trở nên nóng bỏng lạ thường, cảnh sắc trước mắt thật khiến người đỏ mặt ngượng ngùng.

Bên ngoài cửa sổ, lớp sương lạnh bao trùm kính cửa sổ, đèn neon sáng rực khắp nơi. Trong căn phòng dù có thiết bị điều chỉnh nhiệt độ cũng không thể làm lạnh được hai con người đang quấn lấy nhau.

Tiếng nam nhân gầm gừ như thú dữ, tiếng rêи rỉ yêu kiều của nữ nhân. Khi đi vào, khi rút ra... Tất cả đều thật dạt dào tình tứ... Bao nhiêu cũng không đủ với họ.

****

Máy bay hạ cánh ở sân bay thì Quân Lăng cho xe đến đón đoàn người của Bắc Vũ Tịch về biệt thự mà anh đã sắp xếp.

Sau khi nghỉ ngơi ăn sáng, buổi trưa Kỳ Thừa Doanh cho người đến nói với Bắc Vũ Tịch là muốn mượn Âu Nhược trước.

Âu Nhược thấy Bắc Vũ Tịch đồng ý để cô đi, bản thân hơi bất ngờ. Cô ngủ cả đêm qua khi lên máy bay, đã sang đây nếu còn ngủ chắc chắn sẽ làm mất mặt Bắc Vũ Tịch.

Tấm rửa xong thay quần áo, Âu Nhược chọn một bộ quần áo được chuẩn bị sẵn màu xanh nhạt, là đồ vest.

Âu Nhược lên chiếc xe BMW màu đen của Quân Lăng chuẩn bị đến đón cô, rời đi.

Xe chạy trong lòng thành phố Paris xinh đẹp, những kiểu kiến trúc châu Âu cổ kính. Cả một công trình kiến trúc huy hoàng là tháp Eiffel họ cũng đi ngang qua.

Âu Nhược lần đầu tiên cảm thấy có một thế giới ngoài Bắc Gia, rất hoành tráng, rất uy nga.

Xe đi ra ngoài ngoại ô, ở con đường dẫn đến đó, từ xa Âu Nhược đã thấy được căn biệt thự lớn xây ở trêи nơi địa hình cao lớn của dốc núi, mà Âu Nhược ngồi trong xe từ vị trí này đã có thể nhìn thấy đỉnh tòa nhà, tòa nhà bị một hàng cây xanh che mất thân hình to lớn của nó.

Kiểu thiết kế biệt thự này mang đậm vẻ cổ kính vương giả. Giống như lâu đài của đế vương, ở đó cũng đang nuôi dưỡng một con sói nguy hiểm tựa Bắc Vũ Tịch.

Xe cuối cùng xuống tầng hầm dưới lòng đất, khi xe dừng lại, Âu Nhược được tài xế - thuộc hạ Quân Lăng mở cửa xe cho cô.

Bước xuống xe, Âu Nhược nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng gần đó vẫy tay về phía cô, còn gọi tên cô.

"Âu Nhược!"

Nếu vẫy tay Âu Nhược chắc không biết là đang gọi mình, nhưng kêu đúng tên cô rồi, chẳng lẽ ở đây cũng có một Âu Nhược!

Cẩn thận đi đến trước mặt người gọi mình, tiếng gọi của cô ấy thật trong trẻo, trong nó còn có khí thế của một "nữ quyền".

Âu Nhược choáng ngợp với dàn xe thể thao siêu khủng dưới tầng hầm, chiếc xe cô đi là lấy một chiếc trong số đó.

Không ngờ, sở thích của các lão đại đúng là người bình thường không hiểu được, cố nuốt nước bọt trong miệng xuống cổ họng để lấy giọng, Âu Nhược thầm nghĩ: Bắc Vũ Tịch bán cô vào cái chỗ giàu có nào vậy không biết.

Kỳ Thừa Doanh đích thân đến đón Âu Nhược, nàng bước đến, xinh đẹp mỉm cười quan sát Âu Nhược, đánh giá cô qua nụ cười lịch sự:

"Âu Nhược?"

Âu Nhược gật đầu, lịch sự tế nhị nói: "Cô là?"

Kỳ Thừa Doanh nắm lấy tay cô, tự nhiên dắt tay cô đi vào, vừa đi vừa nói: "Tôi đã gửi thiệp mời cho Bắc lão đại."

Bắc lão đại? Nếu vậy thì...

Âu Nhược nghi hoặc: "Cô là Quân Lăng?"

Vẻ đẹp của nàng thật khiến Âu Nhược rung động, đúng là trái tim con người đứng trước cái đẹp luôn luôn thành thật nhất.

Kỳ Thừa Doanh là cô gái đúng chuẩn Châu Á chính thống, gương mặt trái xoan xinh đẹp, mắt mũi miệng của một người bình thường nhưng khi gắn vào nàng thì lại làm cho người ta không muốn rời mắt. Làn da Kỳ Thừa Doanh như kẹo bông, căn mịn trắng nõn, đôi mắt hai mí... Âu Nhược nhìn sâu vào đôi mắt của nàng màu mắt tựa lưu ly, còn vương vấn nét buồn không rõ là giấu kín bao nhiêu tâm sự, nhưng phải thừa nhận đôi mắt này, đẹp đến mức khiến cho cô cảm nhận được trái tim thiếu nữ rung động, mũi xinh cao nhỏ nhắn, môi mỏng như trái anh đào.

Điều Âu Nhược bị thu hút chính là đôi mắt của nàng, Kỳ Thừa Doanh giống như một viên bảo thạch mà Quân Lăng cất giữ thật nhiều năm, không sặc sỡ nhưng lại tỏa sáng, kiểu cách đơn giản nhưng sang trọng, giống như nàng sinh ra để chính là trở thành chủ mẫu của Quân Gia, ngồi bên cạnh Quân Lăng, được người đàn ông không thua kém Bắc Vũ Tịch trân quý.

Nét xuân quan xinh đẹp trong chiếc váy áo cổ chữ V hiện rõ trước mắt Âu Nhược, trong đầu cô chính là một từ "đầy đặn" để hình dung.

Dáng người này thật đẹp, váy hoa đơn giản trêи người cô ấy lại không đơn điệu. Nền váy màu trắng, điểm lên màu hoa anh túc đỏ, rực rỡ quyến rũ như thiên thần.

Thật đẹp...

Cô ấy chính là Kỳ Thừa Doanh, là người phụ nữ độc nhất của Quân Lăng.

Kỳ Thừa Doanh bật cười khi Bắc Vũ Tịch không nói gì với Âu Nhược, lại để cô hiểu làm nàng, Âu Nhược nhìn cô gái sinh đẹp này chẳng thể nào ngờ được nàng là mẹ của một đứa trẻ ba tuổi.

Thật là không dám tin, cô gái này như vậy mà đã làm mẹ! Nhìn sao cũng chỉ thấy nàng lớn hơn Âu Nhược một hai tuổi.

"Không phải! Quân Lăng là chồng tôi! Cô cứ gọi tôi là Doanh Doanh!" Kỳ Thừa Doanh giải thích cho Âu Nhược hiểu.

Âu Nhược thấy nét tự nhiên thân thiết như quen từ thuở nào của Kỳ Thừa Doanh, lịch sự gọi một tiếng: "Chị Doanh Doanh!"

Kỳ Thừa Doanh bị cô làm cho buồn cười: "Khách sáo như vậy sao?"

Âu Nhược ngượng ngùng không biết nên làm sao cho phải. Kỳ Thừa Doanh cũng không phải là người thích ép người khác, nàng gật đầu: "Được rồi! Tôi dù sao cũng lớn tuổi hơn cô."