Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyên Hạo Gia Viên

Chương 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sức hút từ bên trong tế đàn truyền đến, ý thức đau đớn tỉnh lại. Thân đã bên trong tế đàn.

Ánh sáng chói mắt chiếu xạ, không giống bên ngoài ôn nhu, đôi mắt đau không thể mở ra.

Không thể mở mắt, Nguyên Hạo cũng không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết tiểu Thất đang làm gì.

Ánh sáng quá chói mắt, lại dư chấn linh hồn đau đớn khi bước vào tế đàn, Nguyên Hạo không có thời gian xuy xét những cái khác.

Hai tay bưng kín đôi mắt xoa nhẹ giảm khó chịu, quỳ trên nền thư hoãn không khỏe, bây giờ không những mắt đau còn có đau đớn từ linh hồn truyền đến, không thương thân nhưng toàn thân lại đau..

Mắt tôi sầm không nhìn thấy, khứa giác càng thêm nhạy cảm.

Quanh quẩn trong không khí có u hương nồng đậm hơn cả bên ngoài vờn quanh, theo hít thở lưu thông vào trong cơ thể, cũng may nhờ đau đớn Nguyên Hạo mới giữ lại được một tia ý thức.

Cố gắng thanh tỉnh trong u hương đầu nhập, mở đôi mắt chịu ánh sáng kí©h thí©ɧ võng mạc sinh lệ vường quanh, xinh đẹp mông lung như một tiểu hoàng tước đáng thương lại tội nghiệp, chỉ thấy khi dễ người như vậy thú vị.

Thích ứng được hoàn cảnh, Nguyên Hạo sững sờ, không gian rộng lớn, có trời xanh có đại địa, lầm tưởng đã rời hẻm Hắc Diệm.

Nhưng tấm nhung lụa trải vượt qua đám mây quang mang đỏ rực nói rõ đây không phải bên ngoài.

Nhìn không gian rộng lớn, nhưng luôn cho người ta cảm giác nó có giới hạn, không phải chân chính Mạn Đa đại lục.

Dưới chân dẫm lên mặt cỏ xanh, mọc lởm chởm cao thấp không phân. Hoàn cảnh không có người chăm sóc, ít nhất nơi hắn đứng là một mảnh hoang vu.

Trừ dải lụa đỏ vắt ngang bầu trời chứng tó nơi đây khác thường ngoại, cây cỏ hoàn cảnh không khác gì bên ngoài.

Nguyên Hạo cũng không xác định được đây là nơi nào, Tiểu Thất ở đâu.

Vùng hoang vu chỉ thấy thảm cỏ thấp, lại chưa thấy một cây đại thụ hay dòng sông nào. Nhìn đến đều là bình nguyên.

Thử hô gọi tiểu Thất tên, vang vọng không trung lại không có đáp lại, Nguyên Hạo mặc nhìn bầu trời kia dải lụa sở hướng, tuy không biết nó bắt đầu từ phương nào đến nơi đâu.

Nhưng dải lụa như có linh tính chuyển động phiêu đãng trên không trung, nhưng Nguyên Hạo phát hiện lại có một đầu như càng thêm rõ ràng, biểu tượng rất giống một mũi tên chỉ hướng.

Trầm ngâm chốc lát, Nguyên Hạo quyết định theo hướng dải lụa đi đến.

------

Mênh mang bờ cát mặt trên nằm một thiếu niên thân hình nửa chôn bị cát vùi lấp, tiểu Thất tỉnh lại, ho khan nhổ ra cát bụi nhập miệng.

"Khụ, khụ"

Biển cát nóng vô cùng, tiểu Thất chỉ thấy toàn thân nóng rát, làn da sớm bị nhiệt độ thiêu đỏ rực, mồ hôi toàn thân, thậm chí đôi môi vì thiếu nước mà khô nứt.

Từ bờ cát bò dậy, tiểu Thất mê man.



"Yến Tự ca"

"Yến Tự ca"

"Khụ", cổ đau rát, chỉ mới hô hai tiếng khiến tiểu Thất khó chịu khụ vài tiếng, tìm kiếm toàn thân.

"Nước" không có, khóc không ra nước mắt,

Tiểu Thất nhớ đến nước để ở chỗ Nguyên Hạo.

Giờ tiểu Thất nóng rát thiếu nước đến kho chịu, xung quanh ngay một cây xanh cũng không có toàn là cát vàng nóng cháy.

Chân đạp trên cát vàng có đôi hài che chở vẫn thấy nóng cháy.

Tiểu Thất là đại ca đám nhỏ, nhưng cũng là tiểu hài.

Hoàn cảnh xa lạ không trong dự kiến, gặp phải truyền thuyết vật này phá hủy tam quan.

Là người trưởng thành cũng phải sợ, huống chi không quá 13 tiểu hài tử.

Sợ hãi ôm đầu khóc rống, nước mắt như không cần tiền lưu dòng ướt nhẹp hai gò má, cùng trên người y phục.

Tiểu Thất nhớ gia gia, nhớ di nương, tiểu Thất sợ hãi.

Khóc thút thít hồi lâu, bi thương sợ hãi đây mới giống một đứa trẻ nên có.

Nhưng hoàn cảnh không dung tiểu Thất thương xuân thu buồn, bị nhiệt độ cao đốt đến, nước mắt cũng bay hơi, vừa khóc xong càng thêm thiếu nướ© ŧıểυ Thất nhìn kia bầu trời dải lụa đỏ phương hướng, bước thiển bước thâm di chuyển.

Không thể ở lại đây, cần đi ra ngoài, đây là Tiểu Thất sinh tồn bản năng thúc đẩy thân thể suy yếu đi trước.

-----

Trong thiên địa chỉ có hai người hai nơi khác nhau tiến lên, bên tồn tại cái gì không ai biết đến.

Hành trình cả ngày mệt mỏi, không có nước uống, không có chỗ chốn hai người sẽ kiên trì được sao.

Nguyên Hạo không biết, bắp chân vì chạy lâu lắm đã tăng cơ, khí suyễn không hit vào được mấy hơi, ngực phập phồng hô hấp không kịp lưu chuyển.

Lại hít sâu chạy trốn.

Làm gì đâu còn tưởng mảnh bình nguyên không có gì nguy hiểm, đi nửa dặm thực hậu quả. Ban đầu chỉ tưởng là chim trĩ bình thường, đói bụng dừng lại mai phục hồi lâu rốt cuộc bắt được trong tay, chưa kịp xử lý hưởng dụng bữa tối.

Một con nhìn rất giống con sóc, chỉ là cái miệng rất giống loài cẩu, chỉ là nhìn nhỏ hơn cẩu. Nguyên Hạo còn không lắm để ý.

Vui mừng không sợ thiếu lương.

Nhưng Nguyên Hạo rất nhanh biết được ai với ai là lương.



Chạy thục mạng ném con chim trên tay về một đàn phía sau truy đám sóc,

Ai nói cho hắn biết mấy con đằng sau to bằng một con gấu trưởng thành là gì.

Hắn chỉ khi dễ một chút tiểu nhãi con thôi sao lại đến truy binh nhiều như vậy, nhắc đến còn tức muốn hộc máu, hắn là oan uổng a.

Ai biết chỉ sóc con kia muốn bắt trong tay hắn chim trĩ, chỉ đùa giỡn không cho vậy mà bị truy đến bây giờ.

May mắn nhìn hình thể lớn tốc độ không nhanh, nhưng ai bảo có mấy chỉ tiểu nhân tốc độ mau luôn là có thể đuổi kịp hắn còn tặng mấy khẩu.

Chạy thục mạng muốn tìm cành cây cũng không có,

Hơi thở gấp gáp, bước chân trì trệ không bước nổi, Nguyên Hạo tuyệt vọng a, đên thế giới này mới bao lâu tuyệt vọng còn nhiều hơn hắn sống một đời.

"Tặc ông trời"

"Ông đây là trêu đùa ta sao"

Có khổ không nói nên lời, nhìn đàn này sóc bé sóc lớn truy lại đây, Nguyên Hạo nhanh chạy, nhanh chạy a.

Tuyệt vọng lại không cam nguyện nhắm lại đôi mắt, một con phác lên, lại đánh một con.

Toàn thân trên dưới bị cắn không chỗ không thương, đau đớn xé rách cảm thụ rành mạch, lại không ca lòng vùng vẫy mở to đôi mắt ..Muốn sống, Nguyên Hạo muốn sống, tấc da tấc thịch bị xé rách cắn xé đau đớn khảm nhập toàn thân.

"Ha Ha" Điên cuồng cười to, nhớ lại Phong hầu phủ Lan phu nhân đối hắn tuyệt tình, Phong An đối hắn thờ ơ, ngay cả gia nô cũng không xem hắn đương người. Cứ như vậy không có nhân quyền bị bắt đưa rời khỏi Ngân thành chí muốn hắn chỗ chết, còn muốn thanh danh ôn lương.

Nực cười, thật nực cười, trên đường chém gϊếŧ dành sinh cơ lẽ nào không phải bác sinh tử.

Chết ta có sợ gì!

Không người nhưng làm bạn! Ta có gì sợ hãi.

Trực diện sinh tử có gì khó, cùng lắm bác một lần tánh mạng không uổng cuộc đời này.

Toàn thân máu chảy, treo đầy tiểu sóc, bên ngoài vài bước sóc lớn không nhung tay như gia trưởng bảo hộ hậu bối.

Nguyên Hạo bò dậy, đau đớn tăng thêm, miệng khẩu bị cắn vài ngụm, này động tác mở rộng vết cắn. Nhưng hắn không hề để ý, chỉ có cắn răng nhịn đau đớn, tay xé từng chỉ, từng chỉ mặc kệ cắn chi, bóp chặt cổ tiểu sóc, đến khi chết mới buông tha.

Có lẽ sóc lớn không để Nguyên Hạo vào mắt, không hề bên này nhìn sang mà nằm nhoài trên cỏ, nghe tiểu sóc con kêu cũng coi là hồ nháo không để ý đến.

Nguyên Hạo gắng nhịn không lên tiếng, tránh kích động vài chỉ sóc lớn.

Tay máu chảy đầm đìa có hắn máu, có tiểu sóc con máu, hai mươi chỉ giờ chỉ còn lại mười chỉ.

Có lẽ Nguyên Hạo quá tàn nhẫn sát liên tiếp 10 chỉ sóc con, mùi máu tươi riêng biệt loài sóc tán phát dọa sợ mấy chỉ còn lại thối lui, cũng kinh đến rồi mấy chỉ sóc lớn quay đầu lại, nổi giận gầm lên.
« Chương TrướcChương Tiếp »