Chương 31

Nguyên Hạo vui sướиɠ cầm đao tự chế trở về vị trí chôn vịt cùng trứng, cố gắng chin trâu hai hổ cuối cùng bậc lửa lên.

Có lực lượng chỗ tốt nhiều vô cùng, gây lửa cũng không trong tưởng tượng như vậy không có khả năng.

Giá hai cây gỗ làm chỗ chống, xiên thịt vịt bắt ngang nướng. Mấy quả trứng bỏ gần đám lửa.

Nguyên Hạo sợ bo trong đám lửa chưa kịp chín đã bể.

Mặt trăng lên cao giữa không trung.

Động vật ban đêm cũng hoạt động.

Gió thổi quét chỉ thấy nhè nhẹ thanh phong mát mẻ không tia lạnh lẽo ban đêm.

Nguyên Hạo ngồi canh bên xiên thịt nướng không có gia vị, chỉ có vài dã quả Nguyên Hạo hái lấy làm nước để tưới trên thịt, cũng mất một hồi Nguyên Hạo công phu lăn lộn một phen.

Chạy biên xung quanh chọn lựa vài cái coi như thay thế gia vị, thực chất Nguyên Hạo cũng không biết hắn tự bào chế ra nước gì, chỉ đành cô mà làm quét nướng gia vị đi,

Học tập trong tiểu thuyết như vậy tĩnh tọa, hai chân xếp bằng, nhắm mắt, hơi thở hít sâu từ từ, chuyển thở ra cũng từ từ không vội vã

Lưng ngồi thẳng, hai tay đặt trên đầu gối thả lỏng tự nhiên không cần căng cứng.

Đầu óc khiến suy nghĩ không bị rối loạn ảnh hưởng, bình tĩnh mà tập trung không cần bị ngoại vật hoặc lộn xộn ý tưởng đánh nhiễu.

Phóng không bản thân như nghe lại như không để ý tiếng côn trùng kêu vang hay làn gió nhẹ lướt qua, ấm áp ngọn lửa.

Hít thở đồng đều nhẹ nhàng thả lâu dài, suy nghĩ phóng không, ý thức một mảnh tối đen, gì cũng tưởng lại gì cũng chưa tưởng, ý thức lạc vào một thế giới mênh mông du đãng không có mục đích, thời gian cứ như vậy trôi qua nửa tiếng.

Nguyên Hạo đắm chìm trong nhập định .

Một bên vịt nướng có dấu hiệu muốn bị cháy.

Khen khét mùi truyền đến dưới mũi, Nguyên Hạo không rảnh tiếc nuối bỏ mất cơ hội, vội vàng nhấc xuống cây xiên thịt, nhìn xem cháy đến một khối thịt vịt.

Nguyên Hạo nước mắt muốn tuôn rơi.

Trời ơi!

Thịt của tui!.

Đau lòng cát bo phần thịt bị cháy đen.

Cũng may mới chỉ hơi cháy một mặt, Nguyên Hạo còn có thể nướng lại 10 phút là chín ăn được.

Quét một khối thịt đã chín an thử, nheo đôi mắt hưởng thụ.

Thiếu khuýt gia vị cũng ăn được.

Xé một miếng thịt nhỏ chấm vào nước gia vị tự chế. ...Ân?



Là cái gì mùi vị đâu?

Nguyên Hạo mặt đen, nhổ thịt ra.

"Khụ..khụ.." mặt nhăn đến giống ăn mướp đắng giống như, cầm bình nước uống súc miệng mới đỡ hơn cái vị chua mà đắng không chút nào mặn mà nước chấm.

Thật sự là lạn đến không muốn phí sức chê, trong miệng giờ vẫn còn ngai ngái như trên đời này chỉ còn đắng cùng chua, còn kèm theo chan chát tê liệt miệng lưỡi.

Mùi được đó thơm thơm, ngũ vị đầy đủ.

Nhưng tại sao chỉ nếm có một chút như vậy cũng đủ đầu độc một đầu hưu.

Haizz... ,Nguyên Hạo thở dài.

Biết vậy chẳng làm, bài đặt tự chế nước gia vị.

May mắn chưa xoát lên thịt vịt, nếu không tối nay có hưởng dụng.

Đau khổ nuốt hết mấy ngụm nước, bóc trứng đã nướng chín nóng hôi hổi, một ngụm ăn nửa quả trứng.

"Hô" Nóng!, tiếc nuối nhổ ra, Nguyên Hạo thống khổ nhắm mắt nhai nuốt xuống.

Nước mắt chảy ròng. Một bữa tối tệ hại.

Nhớ Mặc Vũ tài nghệ nấu ăn, nhớ Mặc Vũ hầu hạ chăm sóc những tháng ngày thoải mái.

Nguyên Hạo càng tưởng càng nhớ, xem hắn bây giờ chật vật dạng, quần áo không đủ xuyên, như dã nhân mặc lá cây, ăn uống mặt đen thui, không nơi ngủ. Hảo đáng thương.

----

Nơi xa Huyện Cảnh thành, Tư Nhất, Tư Ẩn đám người hội hợp, đang trong một hẻm núi lẫn trốn.

Bên ngoài không người canh gác, nhưng để ý xung quanh luôn thấp thoáng thân ảnh chứng tỏ nói đây nguy hiểm luôn có người không thấy thân ảnh tuần tra xung quanh.

Mặc Vũ bị thương tỉnh lại, thương vẫn rất nghiêm trọng, nhưng tinh thần tỉnh táo hơn trước, sắc mặt vẫn còn tái nhợt.

Nằm bên cạnh Lục Khánh khuôn mặt phờ phạc không còn thiếu niên phấn chấn.

Hữu khí vô lực mà nằm yên, không yên tĩnh không được a.

Một đường bôn ba cũng trốn rời khỏi Huyện Cảnh thành, trong đội ngũ chỉ có Lục Khánh cùng Mặc Vũ hai người là thương nghiêm trọng nhất, những người khác võ nghệ cao hơn, bị thương cũng tránh điểm yếu, nên chỉ cần cẩn thận là không việc gì.

Tư Ẩn, Tư Nhất, Đổng Ân còn có đám người thuộc hạ Hỏi Các, Mộc Liễu mấy người cùng tại trong hang động nhỏ tuy ẩm ướt nhưng may mắn có thể trụ người.

Tư Nhất ánh mắt không vui nhìn Tư Ẩn đám người.

"Nguyên Hạo khả năng còn ở trong thành chúng ta muốn vào trong tìm kiếm người"



Ngồi gần bên Tư Cường Xướng trước hết phản đối, mày rậm mắt to, thân hình cao lớn rất có khí thế hung thần ác sát

"Quay lại chỉ có đường chết"

Thương Nhị không vui mở miệng.

"Nếu không phải tại các ngươi Thừa Kiếm phái người chúng ta cố chủ sao có thể bị liên lụy đến bị nhốt trong Huyện Cảnh thành"

Tư Ẩn, đám người Thân Hạ, Cường Xướng, An Hạ Hân sắc mặt không tốt nhìn Tư Nhất mấy người.

Đồng loạt đứng lên cảnh giác nắm vũ khí.

Kiếm đồng loạt rút ra.

"Roạt" Tư Nhất, Thương Nhị, Đổng Ân, cùng mấy người Hỏi các đồng loạt đứng dậy, vũ khí tương hướng.

Tư Nhất nhìn Tư Ẩn cười nhạo, hai người tuổi san bằng nhau, Tư Nhất lại có cỗ trầm ổn lão luyện, Tư Ẩn so với khí thế không bằng.

"Ngươi coi ta Hỏi Các là vô danh tên"

Tư Ẩn có chút bất an, chậm rãi nói "Các hạ hiểu lầm, Hỏi Các chứ danh Ngân triều mấy ai không bội phục, nay gặp được khá vì vinh hạnh"

Thu tay kiếm cất vào vỏ, không cần Tư Ẩn nhắc nhở Thân Hạ mấy người cũng thu hồi vũ khí.

Tính tình nóng nảy nhất Cường Xướng không làm, Thừa Kiếm phái bọn họ nào phải vì người khác cúi đầu, bọn hắn che dấu thân phận bị người xuyên qua không thể thả lỏng cảnh giác.

"Cường Xướng ngồi xuống đi" Tư Ân lên tiếng, Cường Xướng hậm hực thu hồi kiếm, ánh mắt thực cảnh giác nhìn Tư Nhất mấy người, tay cũng đặt tại chuôi kiếm, tư thế sẵn sàng ra tay.

Đổng Ân mắt lé nhìn Cường Xướng không thèm để ý đến, ngồi lại chỗ ngồi.

Tư Ẩn khiêm cung lên tiếng "Không biết các hạ chờ là khi nào nhận ra bọn ta thân phận"

Thương Nhị cười "Các hạ Thừa kiếm phái tuy ít xuất hiện trên giang hồ, ấn ký của Thừa Kiếm phái Hỏi Các vẫn là biết đến.

Tư Ẩn thả lỏng cười "Thì ra là thế, vẫn là tại hạ không đủ kinh nghiệm", lại để lộ ấn ký Thừa kiếm phái trên quàn áo, lần này là hắn sơ suất, còn nghĩ ấn ký họa hình sẽ không bị nhận ra.

Thương Nhị tươi cười có chút chế nhạo, ấn ký đại biểu cho một thế lực, Tư Ẩn lại nói quên che dấu, xem chín người trên người cùng kiểu hoa văn ai mà không nghi ngờ, không hiểu biết đây là nào một bên.

Là xem mọi người đều ngốc hay Thừa Kiếm phái người tư duy trì độn.

Tư Nhất cũng hiểu được trong đó đạo lý, không đáp lại ruốt cuộc là cố ý nổi danh hay vô tình đều là Thừa Kiếm phái sự tình. Điều bây giờ hắn quan tâm là cố chủ Nguyên Hạo rơi xuống.

"Đổng Ân ngươi nói tỷ mỉ tình huống bên Nguyên Hạo ta nghe"

Đổng Ân đáp" Đại nhân, ta theo đuổi mấy người khả nghi tìm đến một phá miếu, bắt được trong đó người biết được mấy ngày hôm trước đến một người mới, cũng là thiếu niên. Ta nghi ngờ đó là cố chủ Nguyên Hạo."

"Hỏi thăm rõ ràng ban ngày hai thiếu niên cùng đi ra ngoài làm việc, buổi tối chở về. truy theo con đường hai người đi mất dấu"

Đổng Ân thần sắc có chút bất đắc dĩ.