Chương 9

47.

Từ đó, sân thượng trở thành căn cứ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ mỗi ngày của Trì Nghiệm và Lê Nguyện.

Để tiết kiệm chút thời gian nghỉ trưa, nó đi mua bữa trưa cho cậu luôn.

Cái miệng nhỏ của Lê Nguyện gặm đùi gà trong phần cơm Trì Nghiệm mua, đang gặm thì nghe nó hỏi cậu cơm ngon không.

Đây là lần đầu tiên cậu được ăn cơm gà, cậu thấy là lạ. Cậu thích miếng rau xà lách trong hamburger, cậu gật đầu, nuốt miếng ham xong trả lời nó:

– Ngon.

– Ngon thì ăn nhiều vào.

Cậu ăn chậm nhai kỹ. Nếu khóe miệng cậu dính thức ăn thì cậu sẽ dừng lại, quệt tay lau nó rồi ăn tiếp.

Còn phía bên kia – Trì Nghiệm – như tìm được niềm vui mới, nó nhìn cậu giữ của như sợ ai ăn hết của cậu vậy.

Có điều, dạ dày của cậu nhỏ. Cậu ăn được nửa phần thì no, thế là nó ăn nửa phần còn lại, thêm trái táo là hết bữa trưa của nó.

Ăn xong, nó nốc nửa lon Coca cậu uống dở, dùng khăn lau tay rồi nó ôm lấy cậu, hôn môi cậu.

Cậu bất ngờ la lên:

– Mới ăn mỗi cái hamburger à… Chờ…

Nó hôn trọn như âm còn lại trong lời nói của cậu.

Trưa hôm ấy, họ không làm đến bước cuối. Nó muốn làm thế thật, quần cũng lột xong rồi, thằng nhỏ nóng lòng chĩa vào người cậu luôn rồi. Cậu hoảng lắm, khóc nức lên:

– Vào thẳng thế sẽ bị thương… Trì Nghiệm… Đừng mà…

Cái động trữ đồ ấy nhỏ quá, cứng rắn nhét vào là cậu bị thương ngay. Trì Nghiệm chỉ là tấm chiếu mới, nới rộng hay dạo đầu gì nó cũng không biết, nhưng nó lại không muốn cậu biết nó còn non còn xanh, đành phải tỏ vẻ dày dặn kinh nghiệm:

– Tao biết mà. Tao chỉ cọ thôi, hôm nay không vào đâu, đừng sợ.

Nó không vào được thật. Nó cố đâm nhưng không được, còn cậu vẫn khóc. Chỗ đó của cậu nhỏ quá, còn của nó thì bự, sao mà vừa? Nó hoang mang. Cuối cùng họ không làm đến cùng, nó chỉ bắt cậu tuốt cho nó ra thôi.

Còn trưa hôm nay, nó đã chuẩn bị đủ đầy cả rồi. Nó thức đêm xem phim trau dồi kiến thức, chắc chắn không bỏ cuộc dễ dàng như hôm ấy.

Nó mân mê thắt lưng của cậu, dùng bàn tay đo đạc:

– Mày gầy quá, Lê Nguyện.

Nói rồi nó lướt tay lên trên để vuốt ve hạt đậu trước ngực cậu. Cậu chưa từng bị sờ như thế bao giờ cả, đầu ngực nhạy cảm khiến cậu tê rần.

Nó kéo khóa quần cậu xuống, kéo áo cậu lên, để lộ hạt đậu đỏ lấp lánh trước ngực.

Cậu bị trêu đến mức xương cốt nhừ nhũn, chỉ biết thở dốc thôi.

Trên sân thượng gió trời l*иg lộng, cậu bị nó lột đồ nên lạnh người, vô thức ôm lây cổ nó như đang cố rướn mình về phía nguồn nhiệt ấm áp.

Thấy thế, nó sướиɠ rơn. Tay nó rờ đến lưng quần cậu để nhéo mông cậu một cái, sau đó thăm dò cái khe giữa mông cậu.

Cậu sợ lạnh, cậu sợ đau. Hôm qua cậu tuốt cho nó đến mức tay cậu đau, của nó còn to hơn của Ngộ Tinh Diểu.

Nỗi đau mà Ngộ Tinh Diểu gây ra cho cậu quá sâu sắc khiến mắt cậu ầng ậng, cậu muốn khóc, cậu cắn môi dưới để kiềm giọng lại, nghẹn ngào:

– Đau…

Trì Nghiệm dọa cậu, nếu cậu không đến thì nó sẽ chia sẻ cái video kia ra ngoài, cả thị trấn sẽ biết cậu làʍ t̠ìиɦ trong phòng dụng cụ thể thao ở trường mất. Sao mà cậu dám không đến đây được chứ?

Mà đã đến thì cậu sợ.

Nó hôn lên chóp mũi đỏ chót của cậu:

– Kỹ thuật của tao tốt lắm, không đau đâu. Đừng sợ.

Kỹ thuật gì chứ? Nó thức cả đêm để xem phim học tập, kỹ năng thực tế bằng không.

Nói trắng ra là không có kinh nghiệm gì cả.

Mà nó nào chịu để cậu thấy nó non xanh nhường này, lỡ cậu chê nó thì sao?

Nó tỏ vẻ thạo nghề, đeo bαo ©αo sυ, nhẹ nhàng chuẩn bị giúp cậu chứ lòng nó đang hoảng lắm.

Nó thầm nghĩ, chắc biểu hiện của nó không thể tệ hơn Ngộ Tinh Diểu ha? Không thể nào mà cái chuyện này nó lại non hơn thằng đó được.

Nó rất muốn xách súng lâm trận vì so đo với thằng đó, bởi thế nên lúc này nó phải kiên nhẫn nới ra giúp cậu.

Thăm dò từng chút, thêm từng ngón một.

Cho đến khi nó đút được ba ngón tay vào trong thì nó thêm dầu bôi trơn, nửa thân dưới cũng động tình mà nói với cậu:

– Tao vào đây.

Nó rút tay, đặt cậu đứng dạng chân, tay cậu chống tường, giữa hông cậu ưỡn ra sau rồi đỡ lấy ©ôи ŧɧịt̠ đã nhịn bao lâu nay đâm vào cái lỗ thịt ấy.

Đang vào thì nó khựng lại. Không phải chờ cậu quen với việc này, mà là nó đã…

Bắn. Nhịn không được mà bắn.

Cái miệng ăn ©ôи ŧɧịt̠ kia vừa chặt vừa nóng. Cậu co rút vì quá đau, siết chặt đến mức trán cậu nổi gân xanh, máu dồn xuống dưới, tiếng thở nặng nề của nó phả vào vai cậu, hòa vào tiếng rên của cậu.

Nó nhịn, nó kiềm. Nó cố nén cơn kɧoáı ©ảʍ đang sục sôi trong nó, đanh giọng lại đá thô ngoài quặng:

– Mày đừng… mυ"ŧ chặt như thế…

Nó phải dừng khoảng chừng là hai phút để ổn định lòng nó sau một lượt bắn sớm, rồi xoa cậu.

Cậu không còn đau như lúc nó mới vào. Lúc nó thúc sâu hơn, không biết nó thúc vào đâu mà một luồng sóng tình đánh vào cậu, cậu không kiềm giọng, đáp lời nó:

– Ưm…

Nó lại phải dừng.

Mẹ kiếp!

Mày! Mày?

Mẹ… mày! Mày đừng rên nữa!!!

Tóm lại, đây là một tấm chiếu mới hay ra vẻ.

Lần đầu của nó, chưa vào hết đã kết thúc vì nó bắn.

48.

Mặt mũi có quan trọng như miếng ăn không? – Có chứ.

Nó muốn chết lắm rồi. Hay là để nó nhảy từ sân thượng xuống luôn đi? Kiếp sau làm lại cuộc đời, hoặc ít nhất là không phải đối mặt với những chuyện như này.

Cậu đợi mãi mà chẳng thấy nó làm tiếp, bèn quay đầu nhìn nó. Cậu thấy nó rút khỏi người cậu, ngoài bao nhèm nhẹp nước, trong bao chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng ngà.

Cậu thắc mắc:

– Không làm nữa à?

Nữa cái gì mà nữa? Xong hết rồi!!! Nó thì nhục, cậu còn hỏi nó. Nó tức quá, nó bèn chém:

– Bình thường tao còn làm lâu hơn cơ!

Lúc này cậu mới mặc quần, gật đầu hùa nó:

– Vâng.

Mặc quần là sao? Là sao???

Với cái tình huống không biết nên khóc hay cười này, nó chỉ muốn đào hố rồi tự úp mặt xuống đấy thôi. Tiếc là sân thương lát gạch, không có chỗ cho nó đào. “Vâng” là sao cơ? Có phải Lê Nguyện không tin nó không?

Cậu thật thà phản hồi:

– Không hề không tin.

– Thế mày vội vàng mặc quần làm đéo gì?

Làm xong rồi mà? Không mặc quần thì để mông trần nói chuyện với nhau à? Lúc đó nó đâu có yêu cầu cậu không được mặc quần sau khi làm xong đâu.

Không được ôm, không được hôn, chỉ được mặc mỗi cái áo đồng phục mỏng tang kia, cậu hơi lạnh. Cậu không biết nên mặc quần hay cởi nữa, bèn hỏi ý nó:

– Vậy… mình cởϊ qυầи nha?

– Khỏi.

Khỏi thì sao lại trách cậu “vội vàng mặc quần” chứ?

Nó vứt bao vào thùng rác, nhét thằng nhỏ mềm oặt vào quần rồi ngồi kế bên cậu, nghiêm túc nói:

– Tao làm lâu lắm, bình thường trên giường những bốn chục phút cơ.

Số lần từng trải của cậu cũng chẳng bao nhiêu, tầm hai ba lần với Ngộ Tinh Diểu. Bao lâu là dài, cậu không biết, nhưng cậu biết nó vừa vào trong đã bắn là không ổn.

Cậu chưa biết đến bệnh liệt dương, chưa biết đến danh từ “xuất sớm”, nhưng cậu biết nó bắn nhanh quá. Có điều, cậu thấy việc này cũng không có gì là không tốt.

Nó bảo, cho nó đυ. một lần thì cậu với nó huề nhau. Cậu không muốn làm, bị nó ép nên nó xong sớm thì tốt cho cậu. Chỉ là, cậu không hiểu vì sao nó cứ phải nhấn mạnh rằng bình thường nó làm lâu để chi?

Mỗi lần nó nhấn mạnh, nó nhìn cậu không chớp mắt. Cậu nghĩ rằng mình cần phải đáp lại nó. Thế là cậu nghĩ mãi, nghĩ đến một câu mà cậu cho là cậu đang cổ vũ nó:

– Vâng, cậu đỉnh quá!

Chê nó? Chắc chắn cậu vừa chê nó? Cái giọng điệu này, mỉa mai! Chắc chắn cậu đang mỉa nó!

Nó không phục:

– Lần sau phải chọn chỗ nào tốt hơn để làm.

– Chẳng phải cậu bảo một lần à? Một lần là huề…

– Lần này mà tính á? Mày thấy lần này được hả?

Nó tính mãi, tính sao cho một Lê Nguyện nó hằng mơ có thể bao lấy nó, kết quả là cậu chỉ bao được có một giây! Đàn ông đàn ang, sao có thể nói mình không được cơ chứ?

“Không được” là lỗi!!!

Nó nóng lòng tự chứng minh, không đợi đến “lần sau” như đã hẹn mà ôm cậu vào lòng, ghì cậu trên đùi nó, làm lại hành động khi nãy.

Cậu không giãy được. Người trước mắt giữ cậu chặt quá, lại còn luồn lưỡi vào miệng cậu, cướp hơi thở của cậu, nuốt mọi câu chối từ trên đầu lưỡi cậu vào bụng nó.

Hồi nãy, cậu chưa bắn. Đến giờ cậu bé của cậu vẫn còn cương.

Cho đến khi nó rờ đủ, nó hôn đủ, nó cứng đủ thì…

Tiếng chuông vào lớp vang lên.

Nó không xả được ngọn lửa vừa bừng bừng trong người. Nó tức muốn chết!

Sân thượng khắc nó!!!

49.

Lúc cậu xuống lầu, cậu cố gắng kéo áo che đầu quần.

Đầu tóc rối bời, làn môi mỏng ửng đỏ, cả mặt lẫn cổ cũng đỏ. Cậu như chú mèo đến mùa hứng tình, dựa tường, lết từng bước về lớp.

Đến cửa lớp thì cậu bị chặn lại. Cậu ngẩng đầu lên, thấy Ngộ Tinh Diểu đang cười với cậu.

Sau lưng hắn, lớp học ồn ào. Ấy thế mà cậu chỉ nghe hắn hỏi:

– Nguyện Nguyện thích phòng dụng cụ hay sân thượng nào?

50.

Nửa tiết trôi qua, tn mới vào lớp. Cô giáo tiếng Anh hỏi nó vì sao trì trệ tới trễ.

Nó đứng đó, vóc người vạm vỡ, đồng phục cũng không che nổi tấm thân điển trai và thái độ ngả ngớn của nó. Nó thấy chuyện vào lớp muộn chẳng có gì nghiêm trọng cả, nghiêm trang trả lời cô:

– Trì trệ, chắc tại em họ Trì ạ.

Cô mới tốt nghiệp cách đây chẳng bao lâu, đây là lớp đầu tiên mà cô dạy. Gặp phải đứa học sinh cá biệt như nó, đám học trò cười ầm lên, cô thấy nhức đầu, bèn nói:

– Trì trệ thì ra ngoài lớp đứng đi.

– Cô ơi, em đến trễ do em ăn chậm ạ. Dạ dày em không tốt, ăn xong phải nghỉ nhiều. Cô cứ cho em vào lớp đi mà.

Da mặt cô mỏng. Để không làm mất thì giờ học tập của các bạn khác, cô để nó vào.

Mà nó ngồi vào chỗ rồi, nó cũng không ngồi yên. Nó cứ viết này viết nọ lên lưng cậu.

Cậu không phản hồi nó, nó đá ghế cậu. Nó nhũng nhiễu, cậu không thể tập trung học được.

Cậu tranh thủ lúc cô đang viết bảng thì quay đầu nói với nó:

– Đừng chọc mình nữa.

Nó mỉm cười:

– Mày học được à?

Đằng nào thì chiều nay nó không học nổi.

Thiếu niên mới nếm trái cấm như đập mới xả lũ, nước chảy cuồn cuộn, không cách nào ngừng lại.

Nó nhìn lưng cậu mãi, chợt nhớ đến cảnh trên sân thương lúc trưa.

Eo trắng gầy gò, lỗ sau nóng hẹp, chân trắng lại dài… Nếm một lần lại muốn nếm mãi, ruột gan cồn cào chỉ ngóng đến lần nếm tiếp theo thôi.

Đầu óc đen tối, nhìn trang sách mà chỉ nhớ đến những hình ảnh như Lê Nguyện tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, Lê Nguyện động tình, Lê Nguyện lêи đỉиɦ.

Cái cuối nó chưa thấy, vì nó chưa khiến cậu lêи đỉиɦ. Nó chỉ có thể mường tượng ra hình ảnh đó.

Nó không muốn học thì thôi, lại còn quấy rầy cậu. Cậu cảnh báo nó thật nhẹ nhàng, nó càng lấn tới.

Cô giáo dõi theo nó một lúc, thấy nó quấy bạn ngồi trước mãi nên cô đề nghị nó bước ra khỏi lớp.

Nó đứng dậy, chỉ vào cậu:

– Cô ơi, bạn này viết thư cho em.

– Vâng vâng, hai bạn ra ngoài luôn đi, tha hồ nói chuyện, đỡ phải viết.

Cậu bị phạt lây nên cậu tức, cậu thở hồng hộc:

– Mình viết thư cho cậu hồi nào?

– Mày không viết, nhưng tao lại không muốn bị phạt một mình.

Thế nên nó mới lôi kéo cậu.

Cậu chưa từng mắng ai bao giờ, chỉ có thể nghiêm mặt:

– Cậu đáng ghét lắm, Trì Nghiệm.

– Ai bảo hồi nãy mày không phản hồi tao.

Đứng ngoài này, chẳng ai quan tâm nữa. Nó lại gần cậu, thì thầm vào tai cậu:

– Nãy tao viết chữ đấy. Mày có đoán được không?

Tai cậu đỏ liền. Nó nghĩ cậu đoán được, bèn tỏ vẻ “mày không đoán được thì tao nói cho mày nghe” để giỡn cậu:

– Tao viết…

Cậu che tai:

– Cậu đừng nói nữa.

– Được được được, đừng nói. – Nó kéo đôi tay đang che tai cậu xuống – Sáng mai đến lớp sớm một chút, tao chép bài mày.

51.

Chiều đó không nghe giảng ngoài Trì Nghiệm và Lê Nguyện thì có lớp trưởng.

Ngộ Tinh Diểu xoay bút, ánh mắt u ám nhìn đứa kia vờn nhau ngoài cửa.