Chương 10

Từ khi làm Dư Nhất, Nguyễn Hình luôn buồn bực trong người.

Hắn hận luyện sắt không thành thép với bản thân. Người khác tùy tiện dụ dỗ liền mắc câu, như không có đầu óc, hiện tại chỉ cần hắn nhìn thấy tên điếm nhỏ kia liền nóng nảy, tùy thời tùy chỗ liền muốn đem người làm.

Khoảng thời gian này Dư Nhất không dám đi lại tùy tiện trong nhà, một là sợ nhìn thấy Nguyễn Hình, sau khi hai người làm chuyện đó, cậu nhìn thấy Nguyễn Hình tâm lý không còn giống lúc trước, cậu cảm thấy xấu hổ, càng cảm thấy không chịu nổi. Hai là sợ nhìn thấy Nguyễn Ngục, không biết vì cái gì, ngày đó sau khi Nguyễn Ngục biết cậu và Nguyễn Hình đã làm, ánh mắt hắn nhìn cậu khiến cậu cảm thấy không thoải mái, thậm chí còn có chút khó chịu.

Nguyễn Hình cứu cậu khỏi Quy Sào, cậu chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ có thể làm trâu làm ngựa cho hắn, thỏa mãn tất cả yêu cầu của hắn. Nếu Nguyễn Hình muốn phát tiết du͙© vọиɠ, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy bản thân thật tồi tệ.

Năm Quy Sào lấy hết tất cả đồ đạc của cậu, cậu đã lặng lẽ cất giấu tôn nghiêm của mình, tôn nghiêm còn sót lại. Nhưng sau đó cậu lại cảm thấy mình là điếm, cậu không quan tâm đến cảm nhận của người khác nữa, dù sao cũng là khách hàng, lần đầu tiên gặp mặt có lẽ cũng là lần cuối cùng gặp mặt.

Người nhà họ Nguyễn thì không giống, cậu sẽ sống cùng bọn họ thật lâu, cậu sợ bọn họ cảm thấy cậu ghê tởm, cậu sợ bọn họ đuổi cậu đi.

Anh cố gắng hết sức để tránh đυ.ng mặt người nhà họ Nguyễn, anh sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của họ.

Ban đêm trời mưa to, sấm chớp, gió thổi không ngừng. Nửa đêm Dư Nhất lên lầu xoa bóp chân cho Nguyễn Thận Hành, trước kia Nguyễn Thận Hành bị thương ở chân, mỗi lần trời âm u đều đau không chịu nổi, Dư Nhất từng xoa bóp chân cho người nhà nên có chút kinh nghiệm, có một lần cậu xoa bóp chân cho Nguyễn Thận Hành, sau đó Nguyễn Thận Hành thường xuyên bảo cậu xoa bóp chân cho mình, đặc biệt là vào những ngày mưa.

Lúc đi lên trùng hợp gặp Nguyễn Ngục đang xuống lầu, Dư Nhất cùng hắn nhìn nhau một cái lập tức cúi đầu, ánh mắt Nguyễn Ngục bình thường không có gì khác biệt, nhàn nhạt, giống như không thấy cậu đi tới, nhưng Dư Nhất luôn cảm giác bên trong hàm chứa sự khinh miệt.

Cửa phòng Nguyễn Thận Hành không đóng, Dư Nhất đi vào và đóng cửa lại.

Nguyễn Thận Hành nằm trên ghế quý phi, nhìn mưa bên ngoài xối lên cửa kính, nghe thấy tiếng đóng cửa thì quay đầu lại nhìn cậu một cái, sau đó quay đầu nhắm mắt lại.

Dư Nhất đi tới kéo một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh chân Nguyễn Thận Hành, thân nhiệt của cậu cao, tay cũng rất ấm. Nhưng chân Nguyễn Thận Hành thì lạnh như băng, lại không mang tất, cậu nhắc chân hắn lên dặt lên đùi mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thận Hành, người nọ cũng nhùn cậu, không ngăn cản:

"Tiếp tục."

Dư Nhất cúi đầu ấn chân, từ góc độ của Nguyễn Thận Hành vừa vặn có thể nhìn thấy tóc Dư Nhất, đi xuống liền nhìn thấy cổ cậu cùng những mạch máu mỏng màu xanh lục trên đó, Nguyễn Thận Hành đột nhiên nghĩ đến quần áo tối hôm đó bị dâʍ ŧᏂủy̠ thấm ướt, bộ đồ ngủ kia đã được giặt sạch đặt trong tủ quần áo, nhưng Nguyễn Thận Hành cũng không mặc nữa. Hắn lại nghĩ đến lúc cầm điếu thuốc đang nóng bỏng kia, nhớ rõ lúc bị nóng Dư Nhất trực tiếp đạt cực khoái, xem ra rất sướиɠ. Đàn ông luôn dễ dàng suy nghĩ lung tung, Nguyễn Thận Hành cũng không ngoại lệ, cho dù hắn đối với Dư Nhất không có du͙© vọиɠ gì, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản hắn hồi tưởng lại thân thể Dư Nhất.

"Đi lấy điếu thuốc cho tôi, nó ở trong ngăn kéo."

Trong ngăn kéo có rất nhiều điếu thuốc, Dư Nhất nhìn thoáng qua liền nhìn thấy tẩu thuốc đêm đó Nguyễn Thận Hành làm bỏng cậu, cậu cảm thấy mặt có chút nóng, bộ âʍ đa͙σ cũng có chút đau. Cậu tránh cái đó, thay vào đó là lấy cái mà Nguyễn Thận Hành thường hay dùng, cậu bỏ chút thuốc vào trong ống khói, châm lửa đưa cho Nguyễn Thận Hành.

Lúc cậu đi ra đã rất muộn, cậu vừa trở về phòng mình đã bị một bàn tay to che miệng đè lên cửa.

"Ngươi đến phòng lão súc sinh kia làm gì?" Đó là Nguyễn Hình.

"Này..."

"Làm chưa?" Nguyễn Hình buông tay che miệng cậu ra, nhưng vẫn đặt người lên cửa.

"Không... Tôi đi xoa bóp chân cho Nguyễn tiên sinh..."

Nguyễn Hình xoay người lại, Dư Nhất ngẩng đầu nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt của hắn liền vội vàng cúi đầu.

Dư Nhất liếc mắt nhìn hắn, Nguyễn Hình trong nháy mắt liền thoải mái. Mẹ nó, làm thì làm, sướиɠ là được, những người trong đó thì sạch sẽ hơn bao nhiêu. Anh hung ác vùi đầu vào hõm cổ của Dư Nhất, vừa cắn vừa mυ"ŧ cỏi cậu, lại chui vào quần áo của Dư Nhất để ngấu nghiến cặρ √υ" đó.

Dư Nhất có thân hình cân đối, trên người có cơ bắp, tuy rằng ở Quy Sào một năm, trên người vẫn có một lớp mỏng manh. Nhưng ngực lại khác với những loại đàn ông khác, nó mềm.

"Vυ" của ngươi mềm như vậy?"

Dư Nhất xấu hổ đến mức không biết nói gì cho phải: "Lớn, đại khái là do hormone nữ tiết ra quá nhiều..."

Ồ, phải, tên điếm nhỏ bé này còn từng mang thai đứa bé.

"Có thể cho con bú không?"

Dư Nhất kẹp chân: "Không biết..."

Nguyễn Hình chui ra, nhìn Dư Nhất: "Tên cậu nghĩa là gì?"

"Dư, Dư Nhất, dư trong còn lại, nhất trong nhất nhị tam."

Nguyễn Hình cười véo mông cậu: "Được, Dư Nhất bảo bối, rửa sạch rồi đến phòng tôi.”

Dư Nhất tựa vào cửa ngây người một lúc lâu, hạ bộ của cậu ở trong phòng ngủ Nguyễn Thận Hành vốn đã ướt, hiện tại càng ướt thêm, cậu không chịu được bị trêu chọc, bất kỳ đυ.ng chạm cơ thể tùy tiện nào cũng sẽ gây ra kɧoáı ©ảʍ, thân thể cậu không khỏi run lên từng đợt.

Cậu tắm rửa đi ra ngoài, "Bah——" con dao trong phòng bếp rơi xuống đất. Dư Nhất đi vào phòng bếp, thấy Nguyễn Ngục vừa vặn nhặt con dao lên, tia chớp ngoài cửa sổ chiếu sáng con dao trong giây lát.

"Nguyễn tiên sinh... Anh đang làm gì vậy?”

Nguyễn Ngục liếc cậu một cái, không nói gì, chỉ cầm con dao trong tay đi tới bên cạnh cậu. Dư Nhất mơ hồ cảm thấy không đúng, đuổi theo hắn: "Nguyễn tiên sinh muốn cắt cái gì sao, tôi có thể giúp ngài.”

"Không cần."

Dư Nhất đứng ở cửa lầu, nhìn Nguyễn Ngục đi về cũng không tiện đuổi theo, suy nghĩ một chút liền xoay người đi tới phòng ngủ của Nguyễn Hình gõ cửa.

Cửa từ bên trong mở ra, Nguyễn Hình kéo cậu vào, Nguyễn Hình không mặc quần áo, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang chờ người đến. Hắn ấn người ở trên cửa, quần Dư Nhất trực tiếp bị cởi ra một nửa, Nguyễn Hình sốt ruột không nhịn được cọ dươиɠ ѵậŧ vào trong khe âʍ ɦộ của Dư Nhất, đợi ra một chút nước liền theo đó cắm vào.

Dư Nhất kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp đi vào âʍ ɦộ có chút khô khốc khiến cậu không thoải mái.

Cũng may cậu cũng không phải là tiểu xử nam ngây ngô gì, âʍ ɦộ có thể tiếp nhận dươиɠ ѵậŧ ngang ngược của hắn, sau một lúc âʍ ѵậŧ đạt được kɧoáı ©ảʍ liền tiết dâʍ ɖị©ɧ, Nguyễn Hình càng làm càng mượt mà, đặt ở trên cửa mở rộng hướng lên.