Chương 113: Khởi đầu của sự hỗn loạn

Một tên khống nước bậc ba như Tần Nhược, nói thật, người thường rất là khó để canh chuẩn.

Những người bình thường thuộc nghề nghiệp cận chiến cơ bản là không dám động tới hắn - chẳng ai biết cây búa trong tay họ nện xuống một cái thì có khiến tên gà con này ‘lên đĩa’ luôn hay không... Cho nên cho dù có nhiều thành viên của Bát Thần Chúng tức giận trong lòng, nhưng lại không ai dám đi lên chủ động đánh Tần Nhược cả, chỉ có đám nguyên tố sư đang rảnh tay là có thể thử thôi.

Băng Tâm Ma Đầu...

Cái tên này mặc dù nghe thì đầy sát khí, nhưng thực chất trong Bát Thần Chúng, y chỉ là một tên khống nước bậc bốn rất bình thường mà thôi, mà cũng chỉ có dạng không dám gây sự này mới có thể làm ra được hành động anh minh nhất vào lúc đó - lựa chọn một mục tiêu yếu ớt nhất, dễ ăn hϊếp nhất giữa hơn hai mươi tên ‘cướp’ đằng kia. Ức hϊếp gà con là chuyện mà rất nhiều những người chơi đáng chán am hiểu nhất và thích thú nhất.

Điều khiến cho Băng Tâm Ma Đầu phải mừng rơn chính là, theo tin tức mà y nhận lại được từ hệ thống, tên khống nước bậc ba kia không ngờ lại chính là kẻ mà trưởng lão Thần Sát đang cực lực yêu cầu truy sát - Tần Nhược!

Việc này nhất thời càng khiến y củng cố quyết tâm hơn. Ha ha, tên nhãi này coi như gặp xui rồi, mình tìm hắn kiếm chuyện thì không những có cơ hội có hảo cảm của trưởng lão, mà biết đâu chừng tương lại còn được thưởng cho một hai món trang bị kha khá nữa!

Ha ha!

Băng Tâm Ma Đầu quyết định sẽ hạ thủ trước, triệt tiêu tên nhãi nhép đã từng thành công đánh lén Thần Sát này.

Dựa theo suy tính của y... Từ trong đám người này đánh lén một tên khống nước bậc ba không hề phòng bị (trong tình hình hỗn loạn như hiện nay, quả thật rất khó để phát hiện ra trên người đối phương có tồn tại lớp kết giới bậc hai như ẩn như hiện hay không), vậy thì một Băng Đạn thôi cũng đủ rồi. Lúc bắn phép thuật ra, y đã bắt đầu liên tưởng tới vẻ mặt kinh hoàng của đối phương khi bị đóng băng...

Nhưng điều khiến y vạn vạn lần không ngờ chính là, phép thuật Băng Đạn mà y chắc chắn trúng đến chín phần mười kia lại bị tên gà con ấy phát hiện, hơn nữa còn hóa giải dễ như trở bàn tay nữa! Đặc biệt là khi đối phương ngưng tụ Thủy Thuẫn đón đỡ Băng Đạn của mình, sự ung dung, chính xác và nhuần nhuyễn của đối phương thật khiến bản thân là một tên khống nước bậc bốn như mình phải xấu hổ đến toát mồ hôi hột!

Thế là Băng Tâm Ma Đầu không nhịn được mà “ơ” lên một tiếng...

Thốt ra xong, y lập tức hối hận ngay!

Bởi vì ánh mắt của đối phương đã tựa như ra-đa, xuyên qua đám người đông đúc, ngắm thẳng ngay vào y! Ánh mắt sáng ngời, sắc bén, bên trong lại ẩn chứa một chút lạnh lùng của đối phương khiến trong lòng y phải sinh ra một cảm giác hoảng hốt và thấp kém ngay khi tiếp xúc!

Vì sao lại như vậy chứ?

Trong lòng Băng Tâm Ma Đầu thầm run, sau đó vô thức hơi hơi né tránh ánh mắt của Tần Nhược. Mặc dù chỉ hơi hơi né tránh thôi, nhưng quả thật cũng đã là né tránh rồi.

Đáng chết, thật mất mặt quá!

Ý nghĩ này lướt trong đầu y thật nhanh. Tiếp đó, y nhìn thấy Tần Nhược đưa mắt nhìn sang nơi khác. Hành động này của Tần Nhược đã khiến y thở phào một hơi nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng cũng mất tích...

Tần Nhược không ra tay với Băng Tâm Ma Đầu, hắn chỉ quét mắt nhìn đối phương, sau đó nhanh chóng thu lại tấm lưới của mình về thôi.

Cũng không phải là hắn cố kỵ gì đối phương, chẳng qua chỉ là ý thức phòng bị của đối phương rất mạnh, dưới tình hình đối phương đã khởi động hai lớp phòng ngự là Băng Chi Kết Giới và Huyền Băng Thuẫn như thế này, mình chỉ có lực phép bậc ba rất khó để khiến đối phương bị thương tổn nổi. Bất kể là về mặt vật lý hay mặt tinh thần, cũng đều không thể!

Cho nên nếu lãng phí thời gian đi dây dưa với đối phương thì thà thừa dịp hỗn loạn này vơ vét thêm nhiều món trang bị nữa còn hơn.

Nhưng hắn vừa mới quay đầu đi, định đến nơi khác ‘ăn hôi’ tiếp thì...

“Grào!!!”

Phía xa đột nhiên vang lên tiếng gào của Ma Quỷ Cự Ngạc, sau đó từng đợt từng đợt sóng lớn như biển gầm lần lượt ào tới, cuốn ra chung quanh.

“Ạch!”

Tần Nhược và cả mấy trăm người chơi ở đây cùng trước sau bị những cơn sóng ấy đập vào. Lực xung kích mạnh mẽ đánh cho bay họ lên, cuốn cho lăn cuồn cuộn.

“Đáng chết! Lại là phép thuật quần thể bậc năm!” Bị đập văng đi, Tần Nhược không biết phải nói gì nữa, chỉ biết điên cuồng mắng trong lòng mà thôi.

“Đùng!!!”

Bị rớt xuống đầm lầy, mặc dù không bị tổn thương gì, nhưng cảm giác bị ướt hết toàn thân thế này tuyệt đối sẽ không dễ chịu gì, hơn nữa nếu vừa rồi không phải đám sóng kia, mình đã lấy được một món đồ chữ tím rồi ấy chứ! Chết tiệt, thật là tiếc quá!

Ở ngoài phạm vi của phép thuật kia, vô số những người chơi vây xem nhìn cảnh mấy trăm người trước mắt mình bị hất tung lên mà chấn kinh đến mắt trừng miệng há.

Chết tiệt, chẳng trách gì trước mắt trong số hàng tỉ người chơi chỉ có ba mươi mấy người được công nhận là cường giả chí tôn đấy. Có lực tấn công đáng sợ như vậy, có dọa cũng đủ chết một đám người rồi!

Lượt phép thuật quần thể bậc năm thứ hai của Ma Quỷ Cự Ngạc đã giết ngay tức khắc một loạt thành viên của Bát Thần Chúng, mang đến một cơ hội béo bở cho bọn ‘ăn hôi’ như Tần Nhược. Mà lúc này, một số người chơi vừa mới tới ngoài kia nhìn thấy ‘đồng nghiệp’ của mình sắp được một mẻ lớn thì làm sao còn dám chậm trễ nữa? Thế là bèn mặc kệ những tiếng mắng của đám người Bát Thần Chúng, họ cứ thế tựa như những con ngựa hoang sút cương, từ bốn phương tám hướng ào ào vọt vào trong chiến trường...

Chuyện này tức khắc làm tình hình xấu đi ngay.

Những người biết chuyện thì còn không sao, nhưng những người không biết thì cứ tưởng rằng những người ấy sắp gây chuyện với Bát Thần Chúng đây, thế là ai nấy cũng đều động lòng tham, ôm ý định đục nước béo cò nhào lên hết!

Thoáng chốc, đội hình vốn gọn gàng của Bát Thần Chúng bị những người này chen vào, khiến cục diện nhất thời rối tinh rối mù lên, khắp chiến trường trở nên hỗn loạn và nguy hiểm!

Không có bất cứ một thành viên của Bát Thần Chúng nào dám quăng phép thuật quần thể ra cả, và cũng không dám dùng bất cứ một kỹ năng tấn công quần thể.

Mà điều khiến thành viên Bát Thần Chúng phải đau khổ đến muốn chết chính là, một khi có một thành viên nào đó chết trận, trang bị rớt trên mặt đất sẽ bị vô số những tên ăn hôi nhào qua, chia nhau sạch sành sanh ngay!

Có rất nhiều những tên gà con trang bị rác rưởi cũng mạo hiểm bị giết chết, dừng lại lật lật thi thể của mấy thành viên trong Bát Thần Chúng, xem có trang bị nào bị thi thể đè xuống hay không... Tốc độ và độ thành thạo của đám này phải nhanh hơn các thành viên của Bát Thần Chúng nhiều lắm, mà độ vô sỉ thì cũng cao hơn quá nhiều!

“Lui!

Mắt thấy cục diện đã trở nên hỗn loạn không chịu nổi, Tần Nhược bèn kịp thời quyết đoán ra lệnh một tiếng trong kênh đội ngũ, sau đó dẫn đầu thoát khỏi chiến trường ngay - người vì tiền mà chết là xu hướng không sai, nhưng mù quáng đi tìm chết thì... Không phù hợp với phong cách của hắn.

“Thùng!”

“Thùng! Thùng!”

Trên chiến trường, tần suất tấn công mà Ma Quỷ Cự Ngạc phải chịu rõ ràng đã hạ xuống rất nhiều, hỏa lực cũng bắt đầu yếu đi, cho nên nó bắt lấy cơ hội, nhanh chóng nhấc lên bốn cái chân cường tráng của mình, sau đó vừa gào lên vừa lao tới như một cỗ xe lửa, cực kỳ hung hăng đâm sầm vào giữa đoàn người...

Đám bị xúi quẩy đầu tiên tất nhiên vẫn là người của Bát Thần Chúng. Hơn mười tên chiến sĩ ngăn ở trước mặt Ma Quỷ Cự Ngạc bị hất tung lên, sau đó ngã ầm ầm như một đám bùn ở ngoài xa, không biết chết sống. Mà đồng thời với lúc này, cái đuôi đồ sộ, có hình dáng tựa như một chiếc chùy gai của Ma Quỷ Cự Ngạc cũng tựa như một tử thần quất qua quất lại, chỉ cần là nguyên tố sư hay cung tiễn thủ thì bị quất trúng một nhát là xác định tử vong ngay.

Song song với lúc này, có vài bóng người quen thuộc với Tần Nhược cũng vọt ra từ trong đám người lộn xộn đằng kia.

“Ha ha ha! Khoái quá, con cá sấu chết toi đó lại nổi điên lên rồi!”

Vương Đạt vừa chạy đến bên cạnh Tần Nhược là không chút khách sáo ngồi xuống cười to lên ngay.

Lúc này gương mặt y đã không còn vẻ khẩn trương như lúc trước đụng độ với người của Bát Thần Chúng nữa rồi, nụ cười cũng sáng sủa hơn, có lẽ là vừa nãy ‘đục nước béo cò’ thu hoạch được không ít.

Số người cùng chạy ra còn có MM Hoa Tiễn, Tiểu Miêu và hai cô nàng mục sư cộng một tên đạo tặc nữa, mọi người ai nấy trông cũng đều hí hửng hết.

Mà những người còn lại thì không may mắn cho lắm.

Có người thì vơ vét trang bị quá hung hăng, khiến phải hy sinh luôn cái mạng nhỏ; cũng có người thì chạy sâu vào trong quá, nhất thời ra không được. Có điều nói thế nào đi nữa thì chỉ cần mục sư còn sống, cuối cùng họ cũng sẽ không chịu thiệt…

“Nhãi con, chiêu này của chú thật là tuyệt quá đó, không cần phải đánh đấm trực tiếp mà vẫn giết được bọn nó! Chậc!” Mắt thấy cục diện đã dần mất đi sự khống chế và Ma Quỷ Cự Ngạc thì như một cái máy xay thịt người nghiền nát đám người chơi, mà trong đó phần lớn là người của Bát Thần Chúng, Vương Đạt một bên thì hớn hở kêu to, một bên lại nhìn chằm chằm vào đám trang bị đang bị rớt ở chiến trường, dường như đang nung nấu ý định nhào vào đó một lần nữa.

MM Hoa Tiễn và Tiểu Miêu cũng kích động vô cùng, nhất thời khó thể bình tĩnh lại được. Hai cô nàng mở to mắt, nhìn chăm chú vào chiến trường hỗn loạn đằng kia. Nhìn thấy số người của Bát Thần Chúng càng lúc càng ngã xuống nhiều hơn, khiến đám mục sư đều chạy qua chạy lại bở cả hơi hai, tâm trạng hai cô nàng đã trở nên sảng khoái vô cùng, tựa như trong mùa hè nóng bức mà được uống một cốc ô mai ướp lạnh vậy!

Tần đại ca, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? MM Hoa Tiễn rất vui sướng xin chỉ thị.

Tần Nhược hơi hơi cười, sau đó ánh mắt bất giác quét về phía vách núi dựng thẳng đằng xa...

“Trong mọi người có ai học thuật Thu Thập không?”