Chương 25: Trúng độc?

Hồ thái y bước tới với vẻ mặt bối rối, vừa rồi còn đang suy nghĩ, trong chốc lát liền xảy ra chuyện, có phải hơi nhanh quá rồi không? Ông vẫn còn đang ngơ ngác, ánh mắt liền chạm phải khuôn mặt sát khí mười phần của Doanh Chính, ông lập tức run lên, không dám nghĩ nhiều mà cẩn thận bắt mạch cho Cố Lương Sanh.

“Thế nào? Đan dược kia có vấn đề gì hay không? Có khi nào Lương Sanh-” Doanh Chính lo sợ và hối hận khôn nguôi. Hắn nắm tay còn lại của Cố Lương Sanh, nhìn gương mặt không có một chút huyết sắc nào của cậu, đủ loại khó chịu áy náy và tức giận tràn ngập trong lòng.

Hồ thái y thận trọng bắt mạch, cầm lấy đan dược ngửi ngửi vài cái, thử thăm dò dùng móng tay cạo một ít lớp bột bên ngoài rồi đưa lưỡi nếm thử, mùi vị này có gì đó không đúng. Sau khi ông tỉ mỉ quan sát lại đan dược, trong lòng thầm nguyền rủa, tên đạo sĩ này là đang tìm đường chết hay sao? Thế mà đang có một lớp bột phủ bên ngoài để che đi mùi ban đầu của viên thuốc, khiến ông phán đoán sai lầm, ông thật sự sắp bị hắn hại chết!

“Hồi bệ hạ…” Tiểu thái giám từ ngoài điện chạy vào với gương mặt hoảng sợ, phịch một tiếng liền quỳ xuống, khuôn mặt thanh tú tràn đầy kinh hãi.

Doanh Chính đang chăm chú nghe Hồ thái y chuẩn bị phân tích, nhìn thấy tiểu thái giám vô lễ như vậy không chút suy nghĩ định sai người kéo xuống, lại nghe tiểu thái giám kinh hô nói: “Bệ hạ, tiểu Ngô tử đột nhiên nôn ra máu rồi ngất đi.”

Doanh Chính nhíu mày, “Tiểu Ngô tử là ai?”

Lý An tiến lên một bước nói: “Bệ hạ, chính là nô tài vừa rồi mới thử thuốc!”

“Cái gì?” Doanh Chính kinh ngạc, nếu Cố Lương Sanh là bởi vì cơ thể xung đột với thuộc tính của thuốc, còn tiểu thái giám vì sao cũng nôn ra máu? “Người đâu, mang tiểu thái giám kia vào đây cho trẫm, Hồ thái y, ngươi nói cho trẫm biết, Lương Sanh thế nào?” Doanh Chính miễn cưỡng đè nén nội tâm mãnh liệt tức giận lại, hỏi.

Hồ thái y nói: “Ngoài những lời vi thần vừa nói, bên trong đan dược này tựa hồ có điểm kì lạ. Mạch tượng của Cố chủ tử có dấu hiệu trúng độc, nhưng không nghiêm trọng.”

“Trúng độc?” Doanh chính hoảng hốt, ánh mắt như mũi tên mà bắn về phía Lô Sinh đang run rẩy quỳ dưới đất, đứng dậy bước mạnh tới, hung hăng mà đá vào người gã, làm gã văng xa ra hơn một mét, va vào cây cột, ôm lấy eo một cách đau đớn, nhất thời không dậy được.

“Giỏi cho ngươi một tên đạo sĩ!” Doanh Chính nghiến răng nghiến lợi, hận không thể rút gân, moi xương, ăn hết máu thịt của gã.

“Bệ hạ…” Lô Sinh nước mắt nước mũi giàn giụa, mái tóc rối bù, làm gì còn dáng vẻ cổ đạo tiên phong lúc trước nữa.

Doanh Chính xoay người nhìn về phía Hồ thái y, ánh mắt lạnh lẽo, “Có cách chữa trị không?”

Hồ thái y rụt rụt cổ, cẩn thận trả lời: “Vi thần có biện pháp trị liệu, nhưng cơ thể Cố chủ tử sẽ yếu đi rất nhiều, dùng thuốc tẩm bổ cũng khó có thể trở lại trạng thái như hiện tại.

Nghe vậy, trán Doanh Chính vì giận dữ mà nổi lên gân xanh, bế Cố lương Sanh trở về chính điện, phân phó Lý An hầu hạ, lại ra lệnh cho Hồ thái y đi sắc thuốc, còn lại mọi người phải ở đó chờ đợi.

Đạo sĩ Lô Sinh cuộn tròn như một quả bóng, biết rằng mình không thể thoát khỏi tử tội, nội tâm tràn ngập nỗi sợ hãi vô hình, gã nghĩ về trước kia bên cạnh Doanh Chính diễu võ dương oai, cuộc sống vô cùng huy hoàng và cao quý, ước gì thời gian có thể quay trở lại, đem thảm họa thần không biết quỷ hay mà giải quyết.

Triệu Cao nhìn những biểu cảm khác nhau của mọi người trong điện, trong lòng khẽ run lên, hắn nhiều lần dùng ánh mắt ra hiệu cho thái giám hầu hạ mình nhưng không có ai đáp lại, tâm Triệu Cao liền lạnh đi, sợ là lão cẩu Lý An cũng đã duỗi tay tới nơi này rồi.

Mạnh Khương Nữ nhìn ra ngoài cửa, chuyện vừa rồi xảy ra quá mức ghê người, đến bây giờ nàng vẫn còn hoảng loạn, đệ phu vốn đã yếu ớt, giờ lại nôn ra máu, rồi trúng phải độc, tổn thương cơ thể, làm thế nào cho phải bây giờ? Tuy rằng nàng nhìn ra sự sủng ái của Doanh Chính dành cho cậu, nhưng chính là hậu cung nghiền áp, lòng người khó dò, bên cạnh bệ hạ lại tràn ngập nguy hiểm, nàng làm sao có thể yên tâm đây?

Mạnh Khương Nữ không ngốc, có thể thấy phản ứng của Doanh Chính và Cố Lương Sanh ngay từ đầu, mấy lần bị ngăn cản vào cung là vì có người gây rối. Cho dù đệ phu có ba ngàn sủng ái nhưng vẫn là bị khi dễ dưới mí mắt của bệ hạ, nàng thật lo lắng bệ hạ có thật sự bảo vệ được cậu hay không!

Mà tên tiểu thái giám xui xẻo thử thuốc vẫn đang nằm lay lắt ngoài cung, không ai hỏi thăm qua.