Chương 27: Tra rõ (1)

“Cho nên tên thái giám nói thân thể thoải mái và tràn đầy năng lượng đó chỉ là lời nói bậythôi sao?” Doanh Chính ngồi xuống, cầm tách trà lên, tựa hồ thong thả ung dung mà nhấp một ngụm, chỉ là khuôn mặt ảm đạm, ngữ điệu trầm ổn, lại phảng phất mang theo băng sương, Hồ thái y nghe vậy mồ hôi sau lưng liền chảy ròng ròng, nuốt nước miếng, cố gắng trấn định nói: “Quả thực là thế, đan dược này căn bản không có hiệu quả như vậy. Vi thần đoán hắn cố nhịn trước mặt bệ hạ, đến khi ra ngoài mới không chịu nổi mà bùng nổ.”

“Xoảng”, cái ly trên tay Doanh Chính đã bị hắn bóp nát, mảnh vỡ đâm vào tay, máu chảy ra, trong không khí cũng tràn ngập mùi máu, Hồ thái y cảm thấy có gì đó không ổn, hơi hơi ngẩng đầu liền nhìn thấy dáng vẻ này, sợ tới mức chết khϊếp, run run rẩy rẩy nói: “Bệ hạ— bệ hạ, bảo trọng long thể a— bệ hạ—”

Từng mạch máu nhỏ trong cơ thể hắn trở nên cứng ngắc, mặt hắn đen lại, gầm giọng hét lớn: “Triệu Cao, Lý An, tra rõ cho trẫm, cư nhiên có người dưới mí mắt trẫm gây rối, trẫm muốn nhìn xem tên nào dám ăn gan hùm mật gấu như vậy.”

Lý An nghe tiếng bước ra khỏi hàng, rũ mắt che đi đắc ý ở sâu bên trong, “Tuân lệnh!”

Triệu Cao nhận mệnh mà nội tâm nhẹ nhõm hẳn đi, bệ hạ vẫn còn trọng dụng hắn, điều này chứng tỏ hắn vẫn được tín nhiệm, nhất định phải tận dụng cơ hội này để lấy lại sự ưu ái của bệ hạ.

Nhưng Triệu Cao chính là đang mơ đẹp, Lý An chắc chắn sẽ không cho hắn cơ hội này.

Hai người bước ra khỏi cửa điện, ngoài cười nhưng trong không cười mà đâm chọt nhau vài câu rồi vội vàng đi làm việc của mình.

Sau một nén nhang, hai bên đều mang theo người cùng lúc đυ.ng mặt ở cửa điện, Lý An mỉm cười, lắc lắc cây phất trần trong tay, nói: “Triệu công công, mời!”

Triệu Cao khịt mũi, trên mặt không còn vẻ nôn nóng khi vừa bước ra cửa, đối mặt với lời mời của Lý An, hắn cũng không chối từ: “Vậy ta liền không khách khí!”

Lý An cười cười, không chút nào để ý theo sau Triệu Cao đi vào.

“Hồi bẩm bệ hạ, nô tài đã điều tra xong, thái giám thử thuốc này đã bị đạo sĩ Lô Sinh mua chuộc, hứa hẹn một ngàn lạng bạc ở trước mặt bệ hạ nói dối.” Triệu Cao chỉ vào nô tài đang quỳ gối cạnh hắn và nói tiếp: “Người này là tâm phúc của đạo sĩ Lô Sinh, cũng là người đã tiếp xúc với thái giám thử thuốc, đan dược của đạo sĩ Lô sinh cũng là do hắn mua.”

“Ồ?” Doanh Chính nhìn chằm chằm người nọ, ánh mắt mang theo ý vị không rõ.

Tên tay sai bị điểm danh đối diện với ánh mắt ăn thịt người kia, hai đùi cố gắng chống cự, run run rẩy rẩy nói: ““Hồi… Hồi bệ hạ, đại nhân biết chính mình vô pháp chế ra tiên dược, mới… mới phân phó tiểu nhân đi y quán mua một ít đan dược, hắn sợ thái y nhìn ra, liền rắc bột bên ngoài, còn phân phó nô tài ở trước mặt bệ hạ diễn… diễn trò, xin bệ hạ thứ tội! Lệnh của đại nhân nô tài không dám không nghe, xin bệ hạ tha mạng…”

Doanh Chính cười lạnh, đôi mắt hung ác phảng phất muốn đem hắn nhai nuốt đến tận xương tủy, “Trẫm không biết mệnh lệnh của một đạo sĩ nhỏ nhoi có trọng lượng tới mức nào mà khiến ngươi không dám trái lệnh!”

Lý An nghe Triệu Cao trước mặt bệ hạ ngôn từ xảo trá, đổ hết trách nhiệm lên đầu đạo sĩ Lô Sinh, dù sao đạo sĩ Lô Sinh cũng chết, chết vô đối chứng, hắn có thể tùy ý đảo lộn trắng đen. Lý An đứng một bên tùy ý gã miệng lưỡi lươn lẹo, trầm mặc không lên tiếng, nói nhiều thường chết sớm, từ trước đến nay đều như vậy.

Một số người muốn tìm đường chết, muốn cản cũng không được.

Bàn tay bị thương của Doanh Chính đã sớm được Hồ thái y băng bó, mảnh vụn của chén trà cũng được hạ nhân dọn dẹp sạch sẽ, thay bằng một cái chén khác, nước trà xuân mới nhập về pha lên màu xanh nổi bật trên nền sứ trắng, tựa như phiên phỉ thúy đang nhảy múa, gạt đi những chiếc lá trà, uống vào trong miệng, hương thơm sẽ đọng lại trên môi, dư vị vô tận.

Triệu Cao nói đến miệng khô lưỡi khô nhưng không nghe thấy phía trên có động tĩnh gì, hắn trộm liếc nhìn thì thấy bệ hạ đang chậm rãi phẩm trà, dung mạo tuấn mỹ sau lớp sương lượn lờ hiện ra vài phần lạnh lẽo, khiến Triệu Cao bất tri bất giác cảm thấy bất an.

Bệ hạ đây là có ý tứ gì? Vừa rồi rõ ràng tức giận như vậy, sao bây giờ lại bình thản như thế? Trong lòng vừa lo lắng vừa bất an, hắn nghiến răng nghiến lợi muốn nói thêm mấy câu nữa, lại nghe Doanh Chính nói: “Lý An, nói xem ngươi điều tra được cái gì?”

Lý An cung kính đáp lại, không hề để ý đến ánh mắt chướng khí mịt mờ của Triệu Cao bắn về phía mình, vừa mở miệng liên làm Triệu Cao hận không thể xé nát cái miệng ấy ra, “Hồi bẩm bệ hạ, những gì nô tài điều tra được bất đồng với Triệu công công, vị thái giám thử thuốc này không phải người của đạo sĩ Lô Sinh, mà là người của Triệu công công.”

“Ồ?” Doanh Chính nhướng mày, đặt tách trà trong tay xuống, như thể đặc biệt hứng thú với chủ đề này, “Ngươi nói xem, chuyện này rốt cuộc là sao?”