Chương 29: Tra rõ (3)

Doanh Chính cũng biết về Triệu Giới, thái giám kết bè phái tìm đồ đệ là chuyện thường tình, Triệu Cao coi trọng Triệu Giới, Doanh Chính cũng biết rất rõ, nhưng hắn thực sự không ngờ Lý An lại có bản lĩnh lớn như vậy, có thể biến Triệu Giới thành người của mình.

Doanh Chính nhìn Lý An thật sâu, có lẽ hắn coi trọng Triệu Cao đến mức bỏ qua những người có năng lực khác.

"Triệu Giới, Lý An nói, thái giám thử thuốc là Tiêu Ngô Tử là người của ngươi, là Triệu Cao sai ngươi bảo hắn giả vờ, việc này có đúng không?”

Triệu Giới tránh đi ánh mắt áp bức của Triệu Cao, quỳ xuống, cúi đầu, từng câu từng chữ dị thường mà rõ ràng, “Hồi bẩm bệ hạ, Tiểu Ngô Tử xác thật là người của nô tài, hơn nữa cũng là Triệu công công phân phó nô tài ra lệnh cho hắn nói dối”

Triệu Cao nghe vậy, khí huyết không tự chủ dâng lên, mặt đỏ bừng, thân thể khẽ run lên, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Doanh Chính, hắn nhanh chóng quỳ xuống bày tỏ lòng trung thành: “Bệ hạ, Triệu Giới là đang ngậm máu phun người, nô tài đúng là biết Tiểu Ngô Tử là người của Triệu Giới, nhưng chính Lý An mới là người sai Tiểu Ngô Tử thử thuốc, nô tài có thông minh đến đâu cũng không thể nào đoán trước được Lý An sẽ làm như vậy. Mong bệ hạ minh giám!”

Doanh Chính ngồi thẳng người, tựa như đang trầm tư, Triệu Cao nhìn ra có chuyện gì đó, tiếp tục nói: “Triệu Giới là người của nô tài, hiện giờ hắn lại phản bội vu hãm nô tài, bệ hạ, chuyện này rõ ràng có ẩn khuất, nhất định là có người nào đó không muốn nhìn nô tài được bệ hạ trọng dụng, nên dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để hãm hại nô tài. Nô tài luôn trung thành và tận tâm với bệ hạ, sao có thể làm ra chuyện phản quốc như vậy? Hơn nữa, Lý An nói nô tài vì ghen tị mà tính kế, đạo sĩ Lô Sinh, điều này là vô căn cứ.”

Có người nghe vậy phản bác: “Bệ hạ, nô tài có gan tày trời cũng không dám làm chuyện dối trên gạt dưới như vậy. Nô tài ngược lại cảm thấy, tâm phúc của đạo sĩ Lô Sinh đã bị Triệu công công thu mua, hắt hết nước bẩn lên người đạo sĩ.”

Thân tín bị điểm mặt kia run rẩy toàn thân, thân mình quỳ gối càng lúc càng cúi xuống, như muốn dán vào sàn nhà đến nơi.

Triệu Cao cười lạnh, “Lý công công không cần ngậm máu phun người, ngươi nói ta mua chuộc hắn, chứng cứ đâu?” Hắn vừa mới đích thân thảo luận chuyện này với thân tín của Lô Sinh, vội vàng chạy tới giải cứu gã trước khi linh cánh chuẩn bị hành quyết, hắn không chỉ hứa cho gã ta một ngàn lượng bạc mà khi mọi chuyện hoàn thành còn sẽ cứu gã một mạng. Chuyện tốt như vậy, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều sẽ gật đầu đồng ý, thân tín kia cũng không ngoại lệ, nắm chặt cọng rơm cứu mạng của Triệu Cao.

Chuyện này không hề qua tay Triệu Giới, con phải xem Lý An lấy ra được chứng cứ gì?

"Triệu công công, thứ này được tìm thấy từ phòng của tâm phúc kia. Nhìn xem, có phải của ngươi không?" Lý An lấy từ trong ngực ra một khối ngọc đẹp đẽ, nhìn từ hai phía, ôn hương nhuyễn ngọc liền đập vào mắt.

Triệu Cao vừa nhìn thấy viên ngọc, cơ thể bất giác xụi lơ xuống, Triệu Cao coi Triệu Giới như con trai của mình, đây chính là lễ vật hắn tặng sinh nhật Triệu Giới, vừa thấy cái này, Triệu Cao đã minh bạch mọi thứ.

Được, ngươi được lắm Triệu Giới, tưởng rằng Triệu Cao ở trong cung mấy chục năm, cư nhiên bị người chính mình dạy dỗ quay lại cắn một cái, có thể tưởng tượng việc bị phản bội này có bao nhiêu đau đớn.

Doanh Chính nguy hiểm nheo mắt lại, “Triệu Cao, đây không phải là Hòa Phác mà ta đã ban cho ngươi hay sao? Tại sao lại xuất hiện trong phòng của nô tài này?” Hòa Phác cực kỳ có giá trị và là chiến lợi phẩm từ Chu Quốc đã bại trận. Khi đó trong kho của Doanh Chính có rất nhiều bảo vật quý giá, lần đó Triệu Cao làm rất tốt nên đã đưa Hòa Phác cho hắn. Đồ vật được hoàng đế ban tặng đương nhiên là phải cung phụng hết lòng, không thể mua bán ra bên ngoài. Cho nên viên Hòa Phác này xuất hiện trong phòng của Triệu Giới, ý nghĩa không cần nói cũng biết.

“Bệ hạ, việc này nô tài không hề biết gì cả, nhất định là tên này tham lam của cải, đem Hòa Phác trộm đi.” Triệu Cao vội vàng biện bạch, lời vừa ra khỏi miệng đã tràn đầy sơ hở, trước không nói làm sao nô tài này vào được phòng hắn, nếu là hai chữ “ham tiền” thì cũng khiến cho người ta chê cười, chẳng lẽ hắn cầm Hòa Phác lắc lư trước mặt các nô tài này?

"Ồ, nô tài này đúng là ăn gan hùm mật gấu, dám trộm đồ dưới mắt Triệu công công, xem ra các người hầu trong phủ Triệu công công cũng thật lơ là.” Lý An giễu cợt một hồi, Triệu Cao nghe được mặt lúc xanh lúc trắng, còn tính tử chiến một lần nữa, lại nghe thân tin đang quỳ dưới đất run rẩy nói: “Bệ hạ, chính là Triệu công công hối lộ nô tài, hắn nói chỉ cần đổ mọi trách nhiệm lên đầu đạo sĩ Lô Sinh, hắn sẽ để nô tài không phải chết. Nô tài sợ chết mới đồng ý đề nghị của Triệu công công, cầu bệ hạ tha mạng!”

Tâm phúc kia nghe hai người đấu nhau, trong lòng sợ muốn chết, hắn xem như đã nhìn ra, những lời tốt đẹp trước đây của Triệu Cao nói có thể cứu mạng hắn là vô nghĩa, nhưng bây giờ bản thân hắn cũng tự thân khó bảo toàn. Đều là kết cục giống nhau, tốt nhất là nên thành thật giải thích, chỉ cầu một cơ thể toàn vẹn.

Triệu Cao nghe vậy đầu tiên là chấn động, rồi sau đó một trận bi thương trào dâng trong lòng.