Chương 132

Chỉ là mấy cây ngân châm đối võ công cao cường như Thượng Quan Lưu Hiên mà nói, tất nhiên là không có uy hϊếp gì lớn, Thượng Quan Lưu Hiên phi thường thoải mái tránh khỏi.

Thượng Quan Lưu Hiên mỉm cười, bất động thanh sắc ngăn trước Mã Nhược Phàm: “Hừ, chỉ mấy cây ngân châm cũng muốn gϊếŧ ta, Mặc Hàm, ngươi càng ngày càng khờ dại .”

Liễu Hàm Yên mỉm cười, tựa hồ đã sớm dự đoán được là như vậy, ánh mắt chớp động: “Nga, nhưng, ta thật muốn dùng thứ này gϊếŧ ngươi mà.”

Thượng Quan Lưu Hiên nhíu mày: “Ngươi có ý tứ gì?”

Liễu Hàm Yên nắm một lọn tóc đen trong tay thưởng thức, cười nhưng không nói.

Thượng Quan Lưu Hiên cảm giác không ổn, giữ chặt Mã Nhược Phàm vội vàng xoay đi, đối Tư Không Viêm Lưu mở miệng nói: “Đi mau, nơi này không nên ở lâu.”

Liễu Hàm Yên cúi đầu, khóe miệng nhanh chóng hiện lên một tia cười lạnh: “Chỉ sợ, không dễ dàng như vậy.”

Vừa dứt lời, mấy cây ngân châm cắm trên tường bắt đầu tỏa ra khói trắng, lượng không phải rất nhiều, nhưng lại nhanh chóng lan ra trong không khí thành một làn mây khói màu trắng.

Trong không khí bắt đầu tràn ngập

một mùi hương hoa mai nồng đậm, pha lẫn mùi hôi thối nhàn nhạt quỷ dị đến cực điểm.

Mấy người đều ngẩn ra.

Sau phút chốc ngắn ngủi chần chờ, Thượng Quan Lưu Hiên trợn to hai mắt, đối mấy người còn đang ngẩn ra bên cạnh gầm nhẹ nói: “Mau ngừng thở ! Khói này có độc!”

Mã Nhược Phàm vội vàng ngừng thở, mà Tư Không Viêm Lưu đã sớm chú ý tới, khói độc vừa bùng lên đã che kín miệng mũi Tư Không Vịnh Dạ, đồng thời bản thân cũng ngừng hô hấp.

“Vô dụng! Khói này chỉ cần chạm vào da thịt ngươi một chút sẽ trúng độc.” Liễu Hàm Yên ngồi trước cầm đài, cười lạnh nhìn bọn họ.

Thượng Quan Lưu Hiên nội tâm cả kinh, vội vàng huy chưởng muốn đánh về phía ả, lại phát hiện hoàn toàn không thể xuất nội lực , hoảng hốt, trợn mắt trừng nhìn Liễu Hàm Yên: “Ngươi muốn làm gì?”

Liễu Hàm Yên mỉm cười, cười khuynh quốc khuynh thành, trong mắt lại lưu chuyển

sát ý cực kỳ lạnh thấu xương, làm cho người ta không rét mà run.

Thiếu niên không có võ công sớm đã hôn mê, mềm nhũn ngã vào lòng Mã Nhược Phàm, mà thân thể Mã Nhược Phàm cũng bắt đầu vô lực .

Tầm mắt bắt đầu mơ hồ, Tư Không Viêm Lưu phát hiện khí lực trong cơ thể mình đang dần dần bị rút bớt, tâm vốn bình tĩnh cũng bắt đầu có chút bối rối, ôm lấy Tư Không Vịnh Dạ hướng về phía cửa, lại phát hiện bản thân ngay cả hoạt động một chút cũng rất khó.

Sương khói màu vàng dần dần tràn ngập trong không khí, cả phòng nhất thời bị bao phủ trong một mảnh mờ nhạt, trở nên mông lung.

Biết tình huống đã không còn nguy hiểm , Liễu Hàm Yên từ cầm đài đứng dậy chậm rãi đi về phía mấy người Tư Không Viêm Lưu.

“Thượng Quan Lưu Hiên ta đã muốn cho ngươi đường sống , thế nhưng ngươi cố tình không cần, vậy ngươi đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi.”

Xuyên qua sương khói, thanh âm lạnh lùng của Liễu Hàm Yên Thanh rõ ràng truyền vào trong tai mấy người, bên trong ngữ khí mang theo một sự đắc ý, mấy người nghe ra như rắn rết ác độc.

Thượng Quan Lưu Hiên thần trí đã bắt đầu mơ hồ nhưng vẫn cường chống không cho chính mình ngã xuống: “Mặc Hàm, ta biết ngươi hận ta, nhưng những người bên người ta là vô tội, ngươi thả bọn họ ra!”

Liễu Hàm Yên cười lạnh: “Hừ! Ngươi cho rằng lấy tác phong trước nay của ta, ta sẽ buông tha bọn họ sao?”

Thượng Quan Lưu Hiên ngẩn ra, thống khổ nhắm mắt lại

, thanh âm có chút hơi hơi phát run: “Đúng vậy, ngươi luôn luôn tâm ngoan thủ lạt, làm cái gì cũng phải chém tận gϊếŧ tuyệt.”

Liễu Hàm Yên hơi hơi sửng sốt, trăm triệu không nghĩ tới Thượng Quan Lưu Hiên luôn luôn tự cho mình siêu phàm lại có biểu hiện yếu đuối như thế, sau hơi chút sợ sệt, một cơn lửa giận vô danh lập tức nảy lên trong lòng.

“Hừ, không nghĩ tới mới vài năm không gặp, ngươi lại có thể trở nên nhu nhược như vậy, thật sự là uổng phí

tâm ý ta đối với ngươi.” Liễu Hàm Yên dưới cơn thịnh nộ, từ trong ngực rút ra một chủy thủ sắc nhọn, không chút do dự đâm về phía gã: “Nếu như vậy, thì ngươi phải đi chết đi!”

Đúng lúc này, vài phi tiêu đột nhiên từ trong sương khói bắn ra, ba phương vị thượng trung hạ cùng lúc hướng về phía Liễu Hàm Yên.

Liễu Hàm Yên nội tâm cả kinh, thân hình vội vàng nhảy qua bên cạnh, miễn cưỡng né tránh

hai phi tiêu trên cùng, lại vẫn không né tránh được nhánh phía dưới, bị phi tiêu sắc nhọn đâm trúng chân.

Đau đớn kịch liệt từ bắp chân truyền đến, Liễu Hàm Yên một tiếng kêu rên, ngồi chồm hổm

xuống, bưng kín cẳng chân bị thương, thẹn quá thành giận nói: “Là ai? Ám khí đả thương người? Vô sỉ!”

“Dùng khói độc đả thương người chẳng phải là càng vô sỉ?”

Thanh âm thanh thúy như chuông, một thân ảnh nhỏ bé xuyên qua sương khói dày đặc, đi tới trước người Liễu Hàm Yên, trên cao nhìn xuống ả.

Đúng là Tư Không Vịnh Dạ.

Liễu Hàm Yên sửng sốt: “Ngươi như thế nào. . . không bị gì?”

“Ta đương nhiên không có việc gì, chút tiểu xiếc ấy, không thể làm khó được ta.” Tư Không Vịnh Dạ lạnh lùng cười, sau đó bước qua ả, đi về phía cửa sổ, mở cửa sổ ra

.

Một trận gió thanh lương tiến vào, tức khắc thổi tan đi rất nhiều làn khói trong phòng.

Liễu Hàm Yên trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng y, không thể tin được khói độc của mình lại không có hiệu quả với y.

“Ngươi đang nghĩ, khói độc của ngươi độc sao lại không có hiệu quả với ta đi.” Tư Không Vịnh Dạ xoay người, một lần nữa trở lại trước mặt Liễu Hàm Yên, ngồi xổm xuống, cười lạnh nhìn ả.

Liễu Hàm Yên cắn chặt môi dưới, quật cường quay đầu đi chỗ khác, không nhìn y.

Thấy trên mặt ả xuất hiện một tia kinh hoảng, Tư Không Vịnh Dạ cười lạnh: “Bởi vì ta đã sớm bách độc bất xâm , khói độc cỡ như ngươi, là tuyệt đối không làm khó được ta.”

Liễu Hàm Yên mắt trợn to, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.

Đồng thời, một cảm giác tê dại mãnh liệt từ miệng vết thương ở chân truyền lên, như vô số con kiến đang cắn phát dần dần hướng toàn thân khuếch tán ra.

Liễu Hàm Yên nội tâm cả kinh, hung tợn nhìn về phía Tư Không Vịnh Dạ: “Ngươi hạ độc!”

Tư Không Vịnh Dạ cười lạnh: “Giống nhau thôi, chỉ là dùng cách của ngươi đối với ngươi thôi mà.”

Từ vài năm trước độc cũ tái phát, Tư Không Viêm Lưu dùng hoán huyết chữa khỏi cho y về sau, Tư Không Vịnh Dạ liền có

thể chất bách độc bất xâm, cơ hồ độc tố gì cũng miễn dịch.

Tư Không Vịnh Dạ trăm tư không giải được đồng thời cũng cảm giác phi thường may mắn, bởi vì không bao giờ phải đề phòng những kẻ này âm thầm hạ độc trong hoàng cung nữa, không nghĩ tới hiện tại cũng cứu y một mạng.

Tay phải nắm cằm Liễu Hàm Yên, Tư Không Vịnh Dạ mạnh mẽ nâng cằm ả lên, cười lạnh nói: “Hừ! Không nói nhiều lời với ngươi, khói độc vừa rồi là có giải dược đi, mau lấy ra, nếu không. . . Ha hả, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.”

Liễu Hàm Yên bị bộ dáng hung ác của y làm hoảng sợ, không rõ thiếu niên vừa rồi rõ ràng thoạt nhìn có chút yếu đuối, như thế nào lập tức hoàn toàn thay đổi hình dạng, trong giọng nói âm ngoan độc lạt, làm cho nữ ma đầu ả đây luôn luôn gϊếŧ người không chớp mắt cũng cảm giác không rét mà run.

Tuy là như vậy, Liễu Hàm Yên vẫn là cắn răng cố chống đỡ nói: “Hừ! Dù sao cũng là chết, ta đương nhiên phải lôi kéo bọn họ chôn cùng.”

Tư Không Vịnh Dạ sắc mặt lạnh lùng: “Phải không? Vậy đừng trách ta .”

Tầm mắt đảo qua một bên mấy người Tư Không Viêm Lưu sớm đã lâm vào hôn mê, Tư Không Vịnh Dạ nội tâm lo lắng, tuy rằng y đi vào thế giới này, tính cách trở nên phi thường mềm lòng, nhưng là giờ khắc này, vì tánh mạng mấy người, y cũng không ngại dùng “nghiệp cũ” từ kiếp trước , bức người khuất phục, chính là sở trường từ kiếp trước của y.

“Như vậy, ngươi nhất định không chịu xuất giải dược ra đúng không?” Tư Không Vịnh Dạ ngữ khí sắc bén nhất thời biến thành ôn nhu, trên mặt thậm chí mang theo nụ cười ôn nhu, thế nhưng cặp mắt hoa đào xinh đẹp lại tối như mực, lạnh như băng đáng sợ.

Liễu Hàm Yên nhất thời cảm giác sởn gai ốc, một sự sợ hãi không hiểu nháy mắt bùng lên, ả cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua ánh mắt đáng sợ như vậy, giống như liếc mắt một cái, linh hồn sẽ bị xé rách ra vậy.

Hết chương thứ một trăm ba mươi hai