Chương 14-2

Đương nhiên Thiên Trọng Xuyên không nỡ,

hai người lại

hôn nhau,

quần áo Phong Trản đều

bị

hắn cởi xuống,

trần

trụi mà đè dưới

thân,

Phong Trản

thử đưa

tay sờ soạng giữa

hai chân

hắn,

chạm

tới dương v*t

thô dài của

hắn,

cắn răng

hừ một

tiếng,

dùng chân cọ cọ.

Thiên Trọng Xuyên

thở dốc

thật nặng,

hắn

bóp lấy eo Phong Trản cọ cọ,

lại đột nhiên

ho khan,

hắn lại

bắt đầu đau,

Phong Trản nhão nhão dính dính mà dán

hắn,

thở

hổn

hển cọ

hắn,

hắn một

bên cười một

bên khụ,

sờ

bờ lưng

trần

trụi của Phong Trản: “Không được,

không còn sức rồi.”

Phong

Trản

ồ một tiếng, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ

nép

trong

ngực

hắn,

không được bao

lâu

Thiên

Trọng Xuyên lại nhịn không được đè

y xuống,

chính

là lần này hắn

đau

đến lợi hại, mũi cũng chảy ra

một chút máu, Thiên

Trọng

Xuyên cảm

thấy

thời

vận

mình

không

khỏi

quá

sức không

tốt,

chính

là hắn cũng không có biện pháp gì,

chỉ

cảm thấy buồn cười,

hắn hôn hôn bả

vai Phong

Trản,

đưa

tay sờ

dương

vật

nửa cương

cứng

giữa

hai chân của Phong Trản,

chính

là vuốt vuốt,

Phong

Trản

lại

mềm,

hắn nhịn không

được

bật cười,

mặt Phong

Trản

đỏ tới mang tai: “Ta

khẩn

trương.”

Thiên Trọng Xuyên ừ một

tiếng,

lại không rút

tay ra,

nắm vật mềm nhũn kia vuốt ve,

hắn

hôn

hôn mặt Phong Trản như vật

trân quý: “Mặc đồ vào.”

Phong

Trản mò mẫm mặc quần áo,

Thiên Trọng Xuyên lại luồn tay vào

quần

y bóp, Phong Trản xấu hổ

khép

chân

lại,

Thiên Trọng Xuyên cọ cọ

ngón

tay ở

trên

đùi

y: “Kẹp ta

chặt

như

vậy làm gì?”

“…”

Phong Trản mở chân ra một chút,

Thiên Trọng Xuyên lại sờ soạng

hai cái,

rút

tay ra.

Hắn

thật sự buồn

ngủ,

cũng quá

mệt

mỏi,

cứ ôm Phong Trản

như vậy

liền

ngủ

rồi.

Lúc Thiên Trọng Xuyên

tỉnh

lại,

đã

là xế

chiều,

hắn ôm đầu

ngồi dậy

ra

cửa,

phát

hiện

một

nữ

tử đứng

trong sân,

ngửa đầu

nhìn

cây.

Lúc

này đã



cuối

thu,



cây xào xạc

rơi xuống,

trên vai

nữ

tử đều

có vài

lá,

nàng quay đầu

nhìn Thiên Trọng Xuyên,

gạt

lá vàng

trên vai xuống.

Thiên

Trọng Xuyên biết đây là

tỷ tỷ

của

Phong

Trản, hắn

đột

nhiên

cảm

thấy

khẩn

trương, không biết nên gọi gì

mới phải,

cũng

may tỷ tỷ

Phong

Trản

chào

hỏi

hắn trước:

“Chào ngươi, ta là

Phong

Hà,

là tỷ

tỷ của Phong Trản.”

Tuy rằng giọng nói của nàng rất ôn

hòa,

ánh mắt rồi lại có chút cảnh giác,

cho dù Phong Trản đã nói

tiền căn

hậu quả với nàng,

chính là đôi mắt đỏ móng vuốt sắc

bén cùng cặp sừng nhọn của Thiên Trọng Xuyên ngày đó

thật sự là quá chướng mắt,

tuy rằng nàng cảm kích ân cứu mạng của Thiên Trọng Xuyên,

nhưng vẫn không muốn đệ đệ của mình nhấc lên quan

hệ với một ác quỷ.

Cũng may Thiên Trọng Xuyên vô cùng “thức

thời”,

lúc nhắc

tới Phong Trản,

tuy rằng

hắn

tỏ vẻ không muốn,

rồi lại đồng ý để cho Phong Trản đi,

còn nói cho

bọn

họ

biết,

về sau không cần lo lắng những ác quỷ kia sẽ đến quấy rối,

hắn sẽ giải quyết vấn đề này.

“Phong Trản nói với

ta,

tìm được

thanh kiếm kia mà nói,

đôi mắt của y liền

thấy được,”

Thiên Trọng Xuyên nói: “Ta sẽ

hỗ

trợ

tìm

thanh kiếm kia

trả lại y,

còn có ca ca của y,

mặc kệ kết quả

thế nào,

ta đều sẽ

báo cho các ngươi một

tiếng.”

Phong Hà

hiển

nhiên không

nghĩ

tới,

Thiên Trọng Xuyên sẽ

làm đến

mức

này,

nhưng

cũng bởi vì Thiên Trọng Xuyên

làm đến

nước

này,

nàng

mới

càng

thêm

hoài

nghi giữa ác quỷ

này

cùng đệ đệ

mình đã phát sinh gì đó,

nhưng

nàng



một

nữ

tử,

câu

hỏi quá

mức

trắng

trợn

cũng không

hỏi

ra

miệng được.

Buổi

tối lúc ăn cơm,

Thiên Trọng Xuyên không ngồi cùng

bọn

họ,

một mình

hắn ngồi

bên cạnh giếng,

cầm một cái

bánh

bao nóng

hầm

hập chậm rãi cắn,

mất mác

trong lòng càng lúc càng nhiều,

hoảng

hốt giống như Phong Trản vẫn còn

bên cạnh

hắn.

Năng

lực khôi phục

của ác quỷ

rất

mạnh,

Thiên Trọng Xuyên

ngủ

một giấc,

liền

cảm

thấy

tốt

hơn

nhiều,

hắn

cầm

miếng bánh bao

cuối

cùng bỏ vào

miệng,

chậm

rãi

trở về phòng,

nằm xuống giường.

Người

nhà Phong Trản đều ở

chỗ

này,

y

cũng không

tiện qua đây,

Thiên Trọng Xuyên

cũng không dám đi

tìm y,

thẳng đến

nửa đêm

cũng không

ngủ,

ngay vào

lúc

hắn

mở

to

mắt không

hề buồn

ngủ,

hắn

nghe

thấy bên

ngoài vang

lên

tiếng bước

chân

nhè

nhẹ,

Thiên Trọng Xuyên

thoáng

cái

liền

nhận

ra,

là Phong Trản.

Phong

Trản

rất

quen

thuộc

nơi

này,

cho dù không nhìn thấy cũng mò

tới

nơi,

y lén

lút

đi tới giống như kẻ

trộm,

Thiên Trọng Xuyên nhìn mà mềm

lòng, thấp giọng: “Đến làm gì?”

Phong

Trản giật

mình, nhưng lại có

chút

vui vẻ, y

cũng

nhỏ giọng:

“Ngươi còn chưa ngủ

sao?”

Thiên Trọng Xuyên ừ một

tiếng,

xuống giường ôm y vào lòng,

nhẹ nhàng nắm cằm Phong Trản làm cho y ngửa đầu lên,

ôn nhu

hôn y,

đưa

tay sờ eo y,

Phong Trản

hổn

hển nói: “Ngươi còn đau không?”

“Không đau.”

Thiên Trọng Xuyên cắn cắn môi y.

Hai

người

lăn

lên giường,

thở

hổn

hển,

ôm ấp sờ soạng,

trong

lòng Thiên Trọng Xuyên

tràn đầy không

tha,

hắn

cắn vành

tai Phong Trản

hỏi y: “Ngày

mai phải đi

rồi sao?”

Phong

Trản

không trả

lời,

ôm chặt lấy hắn, Thiên Trọng

Xuyên

đột

nhiên

sinh

ra không

tha,

hắn hôn bờ

môi

của Phong

Trản,

cởi

quần

áo của y,

thử chạm vào giữa hai đùi

của

Phong

Trản, Phong Trản hoảng sợ, Thiên Trọng

Xuyên

rồi

lại ôm chặt lấy

y không cho y

động,

Phong Trản chậm rãi

thả lỏng

thân

thể,

không

lâu

lắm liền không

nhịn

được

nhỏ giọng

kêu rên, Thiên

Trọng

Xuyên động quá

hạ lưu, chậm rãi mân mê

cửa huyệt

nho nhỏ kia đến

mềm

nhũn,

Phong Trản mềm

chân

dán

vào trên người

Thiên

Trọng Xuyên, Thiên

Trọng

Xuyên liếʍ liếʍ tai

y, thấp giọng:

“Phong Trản, ngươi

chưa

từng

nghe

nói,

tính

long

vốn da^ʍ sao?”

Phong Trản

chưa

từng

nghe qua,

nhưng

cũng biết đó không phải



lời

tốt đẹp gì,

Thiên Trọng Xuyên

lại xoe

nhẹ

một

cái ở

cửa

huyệt

của y,

cố ý phát

ra

tiếng

nước dầm dề

cho y

nghe,

Phong Trản đột

nhiên

lắc

người bò qua

một bên,

Thiên Trọng Xuyên

lại

mò y về,

dỗ dành y: “Ngày

mai sẽ không

nhìn

thấy

ta

nữa

rồi,

không

muốn

ta sao?”

Phong Trản bị

hắn xoa đến

muốn khóc,

chính



nghe

hắn

nói

như vậy,

cũng

liền

trầm

mặc,

Thiên Trọng Xuyên

nhân



hội

tiến vào

một

ngón

tay,

Phong Trản

a

một

tiếng

cắn

môi

cọ

cọ

trán vào

hắn,

Thiên Trọng Xuyên vuốt ve

mở

rộng

nhiều

lần,

cuối

cùng khiến

cho

cửa

huyệt

nho

nhỏ kia

mềm

nhũn,

hắn

lại đỡ Phong Trản

nằm xuống,

đỡ đồ vật

của

mình

cọ xát giữa đùi y: “Nếu

như đau



nói,

ta

chậm

một

chút,

được không?”

Phong

Trản

ừ một tiếng, chính

là Thiên Trọng

Xuyên

vừa

mới vào y

liền

đau đến chân run lên, Thiên Trọng Xuyên

thương tiếc hôn

hôn

y, lui ra

ngoài

một

chút,

lại

từ từ

đâm

vào trong,

cọ đi cọ

lại nhiều

lần,

mới đưa mình vào được một

nửa,

bên

trong

Phong Trản rất

ướt,

chỉ

là quá chặt, hắn nhìn khuôn mặt của

Phong Trản, quyết tâm, chậm rãi cắm toàn bộ

mình

vào,

hắn thở ra

một

hơi,

nắm tay Phong Trản đi sờ,

Phong Trản hoảng sợ, ngón tay

hơi

lạnh

của y

vuốt

lên

chỗ kết hợp của

hai

người, giống như không thể tin

được: “Đều đi

vào sao?”

“Đúng vậy a.”

Thiên Trọng Xuyên nâng cao eo chậm rãi động: “Tiểu da^ʍ long ngươi…”

Hắn

liếʍ

tai Phong Trản,

động vừa

chậm vừa sâu,

không

lâu sau,

Phong Trản

liền

thích ứng

một

chút,

y

cảm

thấy không

còn đau

như vậy

nữa,

Thiên Trọng Xuyên động

nhanh

hơn

một

chút,

Phong Trản

hốt

hoảng

muốn ôm

hắn,

lấy

răng

cắn vai

hắn,

chặn

lại

tiếng kêu.

Thiên Trọng Xuyên ôm y

tùy ý đưa đẩy,

hắn nghe

thấy

tiếng

hừ

hừ rầm rì của y,

phía dưới cứng như sắt,

hắn

hỏi Phong Trản: “Đau không?”

Phong

Trản

lắc

đầu,

mồ hôi thấm ướt

tóc

trên

trán,

y nói không ra

là tư vị

gì, có chút đau, lại

có chút tê tê,

chính là

có thể được Thiên Trọng Xuyên

ôm lấy yêu

thương như vậy, y không

thể diễn tả được bằng lời, Phong Trản giang chân vô lực

thở

gấp,

không

lâu

sao,

Thiên

Trọng Xuyên nhìn trên đầu y có thứ gì lộ ra,

hắn

đưa tay sờ

sờ,

là lỗ

tai

đã thấy lần trước, hơi cuộn vào, phía trên là

lông

tơ màu xanh nhạt.

Thiên

Trọng Xuyên nắm một

cái

vuốt

ve, Phong

Trản

thoáng cái

liền

không nhịn được kêu

ra,

phía

dưới

kẹp thật chặt,

Thiên

Trọng Xuyên dứt khoát liếʍ lỗ

tai

rồng

của y, nghe thấy được tiếng nước thật rõ, Phong Trản ướt lợi

hại,

hắn

ngồi

dậy,

bẻ hai đùi

y hung hăng đâm rút, Phong Trản ngửa cằm kêu

ra tiếng,

Thiên Trọng Xuyên thở hổn hển

duỗi

tay

che lại miệng y, Phong Trản sắp điên rồi, đôi

mắt

sương

mù nửa mở, đằng sau

co rút kẹp chặt Thiên Trọng Xuyên.

Tiếng

thân

thể va chạm rất rõ

trong

bóng đêm,

Phong Trản

thở

hổn

hển lên

tiếng: “Không được…”

Thiên

Trọng Xuyên lại tàn

nhẫn

đâm

hai cái, bóp eo

y nghiền

qua chỗ gồ

lên

kia,

mông

Phong

Trản

dính

đầy

nước

nhão

nhão

dính

dính,

rầm

rì: “Ngươi

ôm ta!”

Thiên Trọng Xuyên ôm chặt y,

hôn y,

ngăn lại rêи ɾỉ của y,

qua

hồi lâu Thiên Trọng Xuyên còn chưa

bắn,

hắn ngồi xổm,

lại để cho Phong Trản cũng quỳ,

ôm lấy y

từ phía sau,

chậm rãi cắm vào,

không được

bao lâu Phong Trản liền lắc mông cọ cọ,

Thiên Trọng Xuyên ôm y

thật chặt,

dùng sức đè y xuống,

cắn vai Phong Trản

bắn vào

trong

thân

thể y,

bắn rất nhiều,

Phong Trản mềm

thành một

bãi nước,

ướt đẫm mà dán

hắn,

Thiên Trọng Xuyên sờ sờ mông y,

lại cắn môi y

hôn

hôn.

Phong

Trản

đã không

còn chút sức lực nào

nữa

rồi,

cả người nép vào trong ngực Thiên Trọng

Xuyên, y lưu luyến:

“Ta thật sự không đi.”

“Đi đi,

cũng không phải không

thể gặp.”

Thiên Trọng Xuyên cọ cọ mặt y: “Đợi

ta đi

tìm ngươi,

ta muốn

tìm được

thanh kiếm cho ngươi.”

“Ta

từ

bỏ!”

Huyệt sau của Phong Trản vẫn kẹp chặt dương v*t đang dần mềm xuống của

hắn: “Ngươi đừng đi nữa.”

Thiên Trọng Xuyên rên một

tiếng,

bị y kẹp không lâu lại cứng lên rồi,

hai người lại quấn lấy nhau,

Thiên Trọng Xuyên đâm y ôn nhu mà

hữu lực,

lúc này Phong Trản có một loại cảm giác kỳ lạ,

y cũng không diễn

tả được,

chính là cảm

thấy ngưa ngứa,

còn có chút

tê dại,

y được Thiên Trọng Xuyên ôm vào ngực,

dán ngực

hắn phát ra

tiếng

hừ

hừ,

đằng sau đã

hoàn

toàn

bị Thiên Trọng Xuyên phá

thông rồi,

bọc lấy

hắn mềm mại ướŧ áŧ,

Thiên Trọng Xuyên đột nhiên ngừng lại,

chân Phong Trản cọ cọ eo

hắn: “Làm sao vậy?”

“Ngươi ướt quá,”

Thiên Trọng Xuyên ghé vào

tai y: “Như

thế nào nhiều nước như vậy?”

Mặt Phong Trản đỏ

tới

mang

tai,

không biết phải

nói gì,

Thiên Trọng Xuyên

nhìn y,

giống

như yêu y

cực kỳ,

lại

nâng

cao bờ

hông

cường

tráng

của

mình

tiếp

tục đâm

rút,

qua

hồi

lâu

mới bắn vào

thân

thể y,

thở

hổn

hển

chậm

rãi

rút

mình

ra,

hắn

nâng

chân

của Phong Trản

lên

cẩn

thận

nhìn

huyệt

nhỏ

còn

chưa khép

lại,

đưa

tay sờ

nhẹ.

Thân

thể Thiên

Trọng

Xuyên được thỏa mãn, trong lòng lại càng hư

không, hắn

đành

phải

lau

sạch

người

cho

Phong

Trản, lưu

luyến hôn

hôn

miệng

y, ôm y ngủ rồi.

Ngày

hôm sau

hai

người dậy đặc biệt sớm,

trời

còn

hơi đen,

Thiên Trọng Xuyên

liền





màng

màng ôm Phong Trản

hôn

cổ y,

Phong Trản

thật

thuận

theo



tùy ý

hắn ôm,

thân

thể

trần

truồng dính sát

hắn,

Thiên Trọng Xuyên bẻ

chân y

ra

chậm

rãi

cắm vào,

Phong Trản

rên

một

tiếng khe khẽ,

mềm

nhũn,

Thiên Trọng Xuyên

cứng đến không xong,

im

lặng đâm

rút,

đôi

tay

lưu

luyến

trên bờ vai

trần

trụi

của y,

lại dùng đầu

ngón

tay bóp điểm

nhỏ

trước

ngực y,

Phong Trản

rất

mẫn

cảm,

đẩy đẩy

hắn,

Thiên Trọng Xuyên

cúi đầu

cắn,

khiến

một

trong

hai

cái ướt dầm dề,



chút sưng đỏ,

hắn

hổn

hển

nói với Phong Trản: “Như vậy được không?”

Phong

Trản

muốn

hắn

ôm, Thiên

Trọng

Xuyên liền ngồi dậy, để

cho Phong

Trản

dựa vào ngực mình, Phong

Trản

ngửa

cằm,

lắc mông cọ cọ

người

Thiên Trọng Xuyên.

“Sao ngươi lại

thích dính

ta như vậy?”

Thiên Trọng Xuyên

thân mật ôm lấy y.

Phong Trản



chút



muội*,

y

rầm

rì: “Ta không

muốn đi…”

(*神魂颠倒 điên đảo thần hồn: mê muội một sự vật

hay sự việc nào đó.)

Thiên Trọng Xuyên nhịn không được

bóp eo làm cho y ngồi xuống,

bả vai nhỏ gầy của Phong Trản run rẩy vô lực,

huyệt nhỏ của y ngậm lấy đồ vật

to lớn của Thiên Trọng Xuyên,

vẫn là quá miễn cưỡng,

nhưng cũng

bởi vì vậy,

y lại cảm

thấy có một loại

thỏa mãn kỳ lạ,

y cảm

thấy mình được cần,

được Thiên Trọng Xuyên

hung

hăng yêu

thương,

Phong Trản rất chủ động vặn vẹo,

nuốt sâu

hơn một chút,

phía sau y ướt dầm dề,

nơi

thân

thể kết nối đều là nước dính nhớp,

Thiên Trọng Xuyên

hôn y đầy yêu

thương,

mặt

hai người kề nhau,

Thiên Trọng Xuyên nói: “Có

thể sẽ đi

tìm ngươi muộn một chút,

sẽ quên

ta sao?”

Phong

Trản

vội

vàng

lắc đầu, y

rất

sợ hãi, Thiên Trọng

Xuyên

cảm

thấy

được

mình

nói sai, vội vàng ôm

y dỗ

dành, lại

nâng

eo thọc y, triền miên mà

bắn

vào thân thể y.

Phong

Trản

vô lực ngồi trên người hắn, dùng ngón tay sờ

sờ cánh tay hắn, chậm rãi nhỏm dậy, y ngã xuống giường.

Lúc

trời sáng

rõ,

mọi

người

ngồi ăn

cơm với

nhau,

một

nhà Phong Trản phải đi

rồi,

trong

chớp

mắt Thiên Trọng Xuyên

liền sinh

ra không

muốn,

hắn

cầm

lấy

cổ

tay

của Phong Trản

theo bản

năng,

chính



lại

lập

tức buông

ra,

tỷ

tỷ Phong Trản

nhìn

hai

người bọn

họ,

bảo

mọi

người đi

trước,

bọn

họ

chờ Phong Trản ở

cửa.

Phong

Trản

nghe

thấy

tiếng bước chân dần

đi xa của

người nhà, y chờ không kịp mà

ôm chầm lấy Thiên Trọng

Xuyên, dùng mặt

cọ cọ cổ

hắn,

trong

lòng

Thiên Trọng Xuyên vừa xót vừa

mềm

đến không

xong,

lại

không

thể

tính

trẻ con như Phong Trản, hắn vỗ

vỗ lưng Phong

Trản:

“Được rồi, cũng không phải không thấy được,

từ nơi này

đến

nhà ngươi,

cũng

chỉ

có mấy ngày, chờ ngươi có

thể

thấy

được,

bay

qua chỉ một hồi

liền

đến,

đúng

không?”

“Ta chờ ngươi nha,”

Đôi mắt sương mù của Phong Trản có chút ẩm ướt,

y ở

trước mặt Thiên Trọng Xuyên vẫn luôn là đứa nhỏ ủy ủy khuất khuất: “Ngươi nhưng

tuyệt đối không được quên

ta,

ta

trở về chậm rãi nói với

bọn

họ,

chờ

bọn

họ đồng ý ngươi liền đến nhà

ta,

được không?”

Thiên Trọng Xuyên nhịn không được

hôn miệng y,

Phong Trản rất chủ động dán lấy

hắn,

ôm

thật chặt,

càng lúc càng chặt.

Chính là cuối cùng Phong Trản vẫn phải rời đi,

Thiên Trọng Xuyên không dám nhìn nhiều,

hắn quyết

tâm xoay người,

tuy rằng Phong Trản không nhìn

thấy,

nhưng vẫn mê mang quay đầu lại nhìn.

__________________________

Tửu Thiên ngồi khoanh chân

trên giường,

dưới ánh nến mỏng manh chậm rãi đυ.c một cái còi

trúc.

Khiên Tái bị

tổn

thương

nguyên khí,

kế

hoạch vốn đã

tính

toán

tốt

cũng

rơi vào

hư không,

tâm

tình

thật sự không

tốt,

rất ít gặp

người,

Tửu Thiên

lại

càng

nhiều

thời gian

rỗi đến xem Phong Ngự.

Gã dưỡng Phong Ngự giống như dưỡng một sủng vật

bí mật,

Phong Ngự vẫn luôn khôi phục không

tốt,

Tửu Thiên không lo lắng

hắn

trốn,

gã đυ.c xong một cái còi,

tiện

tay đặt qua một

bên,

xoay người sang chỗ khác vỗ vỗ mặt Phong Ngự.

“…

Đừng đυ.ng

ta.”

Cả người Phong Ngự

trần

truồng,

hai

tay

bị

trói chặt,

hắn nhìn qua rất lãnh đạm,

cũng rất

bình

tĩnh.

Tửu Thiên

thật

thích

bộ dạng này của

hắn,

gã nhịn không được

bẻ chân Phong Ngự ra,

hơi cúi đầu nhìn,

phía

trên có rất nhiều dấu đỏ ái muội,

là Tửu Thiên mυ"ŧ ra.

Phong Ngự

theo

bản năng kẹp chặt chân,

Tửu Thiên lại đưa

tay sờ vòng eo mềm dẻo của

hắn.

“Đệ đệ ngươi còn chưa

biết sống chết của ngươi a,”

Tửu Thiên một

bên sờ

hắn một

bên nói: “Có lẽ

bọn

họ đều nghĩ ngươi đã chết rồi.”

Phong Ngự

trầm

mặc,

hắn

rất

mệt

rất

mệt,

ngực

cũng đau âm ỉ,

trận

cực

hình kia

thật sự khiến

nguyên khí

của

hắn đại

thương,

kỳ

thật Tửu Thiên không

cần

trói

hắn,

cho dù

hai

tay

hắn không bị

cột,

thời điểm Tửu Thiên bẻ

hai

chân

của

hắn

ra,

liếʍ

cắn da

thịt giữa

hai

chân

hắn,

hắn

cũng không

có sức phản kháng,

Phong Ngự

chán ghét,

chậm

rãi

nhắm

mắt

lại.

Tửu Thiên ôm

hắn vào lòng,

nhẹ nhàng sờ cằm

hắn,

giống như

trêu chọc một con mèo một con chó,

gã giống như đang lầm

bầm lầu

bầu: “Đệ đệ của ngươi

thật sự rất đáng

thương.”

Phong Ngự

nghe được

hơi

nhíu

mày,

nhịn không được

hỏi gã: “Có ý gì?”

“Đây không phải là một chuyện rất rõ sao?”

Tửu Thiên giải

thích cho

hắn: “Đệ đệ của ngươi không có

trong luân

hồi,

y là một

thứ ngoài ý muốn,

hiên

tại y vẫn còn sống rất

hoàn

hảo,

chỉ là

bởi vì y còn chưa làm chuyện gì phá phận,

có lẽ

trước kia

từng vận dụng đến

hai mắt của mình,

nhưng khi nhìn đều không phải là người quan

trọng gì.

Hiện

tại chuyện của y đã

bị lan

truyền rầm rộ,

có rất nhiều người đang ngó chừng y,

chỉ không dám

tranh giành với Khiên Tái đại nhân mà

thôi,

chờ đến khi Khiên Tái đại nhân khôi phục

tốt rồi,

dọn sạch đám người vướng

bận,

đệ đệ của ngươi nhất định sẽ

bị lão

bắt

tới,

y dám dùng lực lượng của mình nhìn

trộm luân

hồi của Atula Vương,

ai sẽ

tha cho y?

Ta cảm

thấy cho một

tia sét đánh chết y,

cũng sẽ không đặc

biệt

thống khổ.”

Phong Ngự

trầm

mặc

nắm

cổ áo gã,

chính

là Tửu Thiên không

cho

là gì,



nắm

cổ

tay Phong Ngự,

dễ dàng đặt qua

một bên: “Ta

chỉ



nói

thật,

ngươi

tức

cái gì?”



nắm

cằm Phong Ngự,

hôn

hôn

môi

hắn giống

như

trêu đùa,

đυ.ng

hai

cái,

lại ôm

hắn bất động,

Tửu Thiên

ngồi

hồi

lâu,

ngửi

ngửi

cổ Phong Ngự

một

cách si

mê,

lại đặt

hắn xuống giường,

đứng dậy đi

rồi.

Bầu

trời ở Ác quỷ đạo,

vĩnh viễn ảm đạm như vậy,

cung điện của Ma Trĩ Đa cũng là không đẹp như vậy,

Tửu Thiên nhớ

tới

tình cảnh ở

tại Tu Di Sơn lúc

trước,

khi đó Khiên Tái ở Quang Minh Thành,

Thành ngang dọc

tám nghìn do

tuần*,

khí

thế uy phong,

dựng vô số

bảo khí liên

hoa**,

Khiên Tái cầm một

thanh

trường

thương

trong

tay,

thân

bôi dầu

trơn,

lúc pháp

tướng

hoàn

toàn lộ ra,

Tu Di Sơn chỉ

tới phần eo lão,

bàn

tay khổng lồ của lão có

thể che khuất

bầu

trời,

lúc dẫn đầu chúng Tula chiến đấu,

lại

thật sự uy vũ.

(*由旬: Ðơn vị chiều dài của Ấn Ðộ

thời xưa; hay được dùng

trong kinh sách đạo Phật.; Ðó là khoảng cách binh sĩ đi một ngày đường,

khoảng 15-201 km.)

(** 宝器莲花 Hình như cái đài sen.)

Chính là

hiện

tại,

Khiên Tái nhìn qua đã suy yếu giống như không

thể chịu nổi một kích,

ngay cả nhi

tử ác quỷ của lão cũng có

thể ngăn chặn lão,

Tửu Thiên nghĩ như vậy,

có chút khinh

thường,

gã liền nghĩ đến nữ nhân kia,

Tì Khưu Ni khiến cho Khiên Tái si mê đến

thần

hồn điên đảo…

thật sự là một đoạn quá khứ lộn xộn,

kỳ

thật đến

bây giờ Tửu Thiên vẫn không rõ lắm,

Tì Khưu Ni kia có phải

tự nguyện

hay không,

gã chỉ

biết sau khi nàng sinh đứa

bé kia ra liền chết rồi,

cũng không phải là

bởi vì sinh sản,

nàng là chết

bất đắc kỳ

tử.

Cho nên Khiên Tái vô cùng chán ghét đứa

bé kia,

lão cảm

thấy đứa

bé kia

hại chết người mình yêu,

ném đứa nhỏ gào khóc đòi ăn đến

bên cạnh Dục giới,

Khiên Tái liền không để ý

tới nữa,

cũng không lâu lắm,

lão liền rơi vào Ác quỷ đạo,

mang

theo Tửu Thiên,

mang

theo mấy vạn chúng Tula.

Kỳ

thật khi đó Tửu Thiên



chút do dự,

chính

là gã

chán ghét sinh

hoạt đã

hình

thành

thì không

thay đổi,

vẫn

là đi

theo Khiên Tái

rơi vào Ác quỷ đạo,

Tửu Thiên

hoảng

hốt

nhớ

tới

cuộc sống

càng

lâu

lúc

trước,

quá khứ

càng

huy

hoàng

hơn

cung điện

cùng Bảo khí

liên

hoa

trên Tu Di Sơn,

dường

như

mỗi bước đi

của gã,

đều đi xuống sa đọa,

Từ Vô sắc

thiên đến Tu DI Sơn,

từ Tu Di Sơn đến Ác quỷ đạo,

tiếp

theo

lại bước đến

nơi

nào đây?

Tửu Thiên

hoảng

hốt

nghĩ đến,



ngậm

còi

trúc

trong

miệng,

thổi

một

hơi

thật dài,

kinh động đến

mấy

con quạ đậu

trên

cây.