Chương 15-2

Hắn

còn

chưa kịp phản ứng,

đi qua

nhẹ

nhàng vỗ vỗ

mặt Phong Trản: “Tiểu Bảo?”

Phong Trản mơ mơ màng màng

tỉnh lại,

theo

bản năng ôm lấy

hắn: “Ngươi đi đâu,

ta chờ ngươi rất lâu a,

lại chờ ngủ rồi.”

Thiên Trọng Xuyên

còn

chưa kịp

nói gì,

liền

hôn y,

hắn

cảm

thấy

cảm giác

trống

rỗng

trong

lòng

mình đã được

lấp đầy,

ôm

thân

thể ấm áp

của Phong Trản,

Thiên Trọng Xuyên đè y xuống giường,

Phong Trản bị

hắn

hôn đến

rên

rỉ,

không biết Thiên Trọng Xuyên đây



làm sao vậy,

Thiên Trọng Xuyên

nắm

chặt

tay y,

Phong Trản

nhịn không được dùng đầu gối

cọ

cọ giữa

hai

chân

hắn.

Thiên Trọng Xuyên

thở

hổn

hển

ngồi dậy,

hắn vội vàng

cởϊ qυầи áo Phong Trản,

ôm

thân

thể

trần

truồng

của y vào

lòng xoa

nắn,

hôn

môi y

một

cái

lại

một

cái,

thấp giọng

hỏi y: “Ai đưa

ngươi

tới đây?”

“Tự

ta

bơi sông đến đây,”

Phong Trản cười



hì,

“Nhớ ngươi,

liền

bơi

tới nhìn ngươi.”

Phong Trản

thật sự không có ý định nói chính mình

bị

bệnh

tương

tư,

ca ca y nhìn không được,

chủ động đưa y

tới đây ở vài ngày,

còn

bởi vì chuyện này cãi nhau với

tỷ

tỷ y.

Thiên Trọng Xuyên

nhìn y,

bưng

lấy

mặt y

hôn

hôn

một

cách vô

cùng

trân quý,

không

nói

nhiều,

hắn vẫn

luôn

hôn xuống dưới,

ngậm

lấy

núʍ ѵú

nho

nhỏ

của Phong Trản

liếʍ

mυ"ŧ,

không

lâu,

hai

người

liền

trần

truồng ôm

lấy

nhau,

mặt Thiên Trọng Xuyên dán

lấy

mặt y,

tách

hai đùi

của y

ra,

chậm

rãi

cắm vào.

Phong Trản vẫn là đau,

phía

trước mềm nhũn rụt lại,

qua

hồi lâu,

Thiên Trọng Xuyên đâm rút

thật ôn nhu,

Phong Trản mới chậm rãi

thích ứng,

y cắn răng lại để cho Thiên Trọng Xuyên ôm,

Thiên Trọng Xuyên ôm y,

đút vào với

biên độ rất nhẹ,

chậm rãi cọ

trong

thân

thể y,

chân Phong Trản vô lực

treo ở ngang

hông

hắn,

dán vào

tai

hắn

thở dốc,

đằng sau dần ướt đẫm mềm mại,

bọc lấy Thiên Trọng Xuyên

thật chặt,

tay y dán vào

bờ lưng dày rộng của Thiên Trọng Xuyên,

vuốt một cái lại một cái.

“…

A!”

Phong Trản

bị

hắn đυ.ng đến điểm mẫn cảm,

ngửa cằm kêu ra

tiếng,

trên người ướt dầm dề,

y không

biết đây là làm sao vậy,

cảm

thấy lạ lẫm,

lại cảm

thấy sung sướиɠ.

Phong Trản

bị Thiên Trọng Xuyên ôm

thật chặt yêu

thương,

chỉ

biết dạng chân vô lực rêи ɾỉ,

phía

trước y cũng cứng rắn,

cọ ở

bụng Thiên Trọng Xuyên,

đằng sau

bị đồ vật của

hắn chậm rãi va chạm,

cảm

thấy cả người đều đã

tê dại.

Thiên Trọng Xuyên

thở

hổn

hển

hôn y,

hận không

thể khảm y vào

trong

ngực

mình,

Phong Trản kêu

càng

lúc

càng vang,

càng

lúc

càng du dương.

Thiên Trọng Xuyên

càng

là ôn

nhu,

càng



trầm

mê,

thẳng đến khi sung sướиɠ đến không

thể sung sướиɠ

hơn được

nữa,

Phong Trản im

lặng

cắn

môi bắn

ra,

Thiên Trọng Xuyên bị y kẹp đến da đầu

tê dại,

cũng bắn vào

trong

thân

thể y.

Qua

thật lâu Phong Trản mới dịu lại,

y dựa

trán vào vai Thiên Trọng Xuyên cọ cọ,

nhỏ giọng: “Ngươi

thật nhiều…”

Y cảm

thấy

dưới

mông

chảy

rất

nhiều

thứ,

ướt

dầm dề, Thiên Trọng

Xuyên

hôn

mặt y

một

cái:

“Ta nhiều

cái gì? Đều là

nước

của ngươi.”

Phong Trản nháy mắt đỏ mặt.

Thiên Trọng Xuyên

múc

nước

lau sạch

cho y,

lại kéo y vào

ngực

hôn

môi,

ôm Phong Trản giống

như ôm

một

con động vật

nhỏ,

thích đến không biết

làm sao,

cũng không biết phải yêu

thương y

như

thế

nào

mới được,

tay

hắn

nắm

lấy dương v*t

mềm

nhũn

của Phong Trản xoa

nắn,

thấp giọng

hỏi Phong Trản: “Có

nhớ

ta không?”

“Không nhớ ngươi mà sẽ đi

tìm ngươi sao?”

Phong Trản lại cùng

hắn ôm chặt lấy nhau,

đưa

tay sờ sờ mặt Thiên Trọng Xuyên: “Ta nhớ ngươi đến sinh

bệnh.”

Thiên Trọng Xuyên

nhịn không được

cười

cười,

lại

cảm

thấy đau

lòng,

hắn vỗ về khuôn

mặt Phong Trản: “Ngủ đi,

ngày

mai

ta

làm đồ ăn

ngon

cho

ngươi.”

Phong Trản ừ một

tiếng,

nép vào ngực Thiên Trọng Xuyên,

không lâu lắm liền ngủ rồi.

Thiên Trọng Xuyên

luyến

tiếc

ngủ,

hắn

nhìn khuôn

mặt

của Phong Trản,

tay đặt

trên bờ vai

trần

trụi

của Phong Trản,

vẫn

luôn

nhìn đến khi

trời

tối đen,

cũng không

cảm

thấy buồn

ngủ,

Phong Trản

ngủ

thật say,

lúc

thở phát

ra

tiếng



hô,

Thiên Trọng Xuyên

thích vô

cùng,

vừa định ôm y

chặt

hơn

một

chút,

lại

nghe

thấy bên

ngoài



tiếng động,

giống

như

người

nào đó đạp

lên

lá khô.

Thiên Trọng Xuyên

nhẹ

nhàng buông Phong Trản,

hắn đứng dậy

ra

ngoài,

cau

mày

nhìn

thứ kỳ quái

trong sân.

Đó

chính

là Atula bị gϊếŧ ban

ngày.

Nó đi

tới

bằng một



thế kỳ quái,

giống như cái xác không

hồn,

Thiên Trọng Xuyên dựa vào khung cửa quan sát,

nhìn

hồi lâu,

hắn

hừ lạnh một

tiếng,

duỗi

tay cầm lên chó nhỏ đan cho Phong Trản,

ném vào không

trung.

Vù một tiếng giống như cắt qua

thứ

gì đó, thi

thể

kia ngã xuống,

Thiên

Trọng Xuyên không động,

cũng

không

lên

tiếng, hắn

sợ quấy rầy Phong Trản ngủ.



ai

nhảy xuống

từ

nóc

nhà,

Thiên Trọng Xuyên

lạnh

lùng

nhìn

chằm

chằm vào đối phương,

qua

hồi

lâu

hắn

mới

nói: “Ta

còn

tưởng

rằng

ngày đó,

ta đã gϊếŧ

chết

ngươi.”

Ma Trĩ Đa

cười



hì: “Ngươi

cũng

chưa

chết,

ta

làm sao sẽ

chết

a?

Cũng

chỉ



ta sợ

ca

ca

cô đơn

lạnh

lẽo,

tìm

người đến

cùng

ngươi,

ngươi

rồi

lại không

cảm kích.”



lui về sau

một bước: “Ta

còn đang

nghĩ sao

lại

thế,

thì

ra Phong Trản đã

trở về,

ca

ca

trên giường

thật sự

là ôn

nhu

a,

Phong Trản kêu dễ

nghe

như vậy,

ngươi

cũng

nhịn được sao?”

Thiên Trọng Xuyên

nhìn gã đầy

chán ghét,

Ma Trĩ Đa đột

nhiên

huýt

một

tiếng bén

nhọn,

đánh

thức Phong Trản,

y



mẫm xuống giường,

hỏi Thiên Trọng Xuyên: “Làm sao vậy?”

“Đừng đi ra,

không có việc gì.”

Thiên Trọng Xuyên ngăn

trước cửa,

lạnh lùng nhìn Ma Trĩ Đa.

Ma Trĩ Đa giơ

tay chậm rãi lui về sau: “Ca ca,

ngươi đừng sợ

ta như vậy,

ta dám làm gì y sao?

Ta

tới đây chỉ là muốn

tâm sự với ngươi…”

Thiên Trọng Xuyên đột

nhiên



một

loại dự

cảm xấu,

chính

là Phong Trản

chạy

tới bên

cạnh

hắn,

nắm

tay

hắn,

khẩn

trương

hỏi: “Là

ai?

Đệ đệ

của

ngươi?”

Y nhận ra

giọng

nói

này,

chính

là chủ nhân của giọng nói này

nói

cho y

biết, Thiên Trọng Xuyên

là ác

quỷ.

“Ca ca

ta chắc chắn sẽ không chủ động nói cho ngươi

biết,

đệ đệ của mình là Quỷ vương Ma Trĩ Đa,”

Ma Trĩ Đa cười đầy ác ý: “Chuyện ca ca

ta gạt ngươi còn rất nhiều,

Phong Trản,

ngươi có muốn

biết không?”

Thiên Trọng Xuyên



chút bối

rối

nhìn Phong Trản,

Phong Trản

cau

mày

hỏi: “Cái gì?”

“Ngươi có

biết

tại sao

trong ngôi miếu này không có

bóng dáng của một

hòa

thượng nào

hay không?”

Ma Trĩ Đa nói: “Bởi vì ca ca

ta gϊếŧ một

hòa

thượng,

đều kéo ruột của y ra ngoài.”

Trong

sân

yên tĩnh không

tiếng

động, Thiên Trọng Xuyên

đứng

cứng

ngắc

tại chỗ, Ma Trĩ

Đa còn nói: “Hắn đều dọa

hòa

thượng rời

đi... chỉ

còn

một Lão hòa thượng ở

bên

cạnh

hắn.”

Thiên Trọng Xuyên đột

nhiên

lao đến

trước

người gã,

chính

là Ma Trĩ Đa

trốn

cực

nhanh,

gã và Thiên Trọng Xuyên giống

như

chơi

trò

chơi,

một bên

trốn

một bên

nói: “Lão

hòa

thượng biết

hắn

là ác quỷ vẫn

nhặt

hắn về,

cho



mình



thể điểm

hóa*

hắn,

kết quả đâu?

Lão

hòa

thượng

cũng bị

hắn gϊếŧ

chết

rồi.”

(*点化: Bồ

tát dùng

ngôn

ngữ dẫn dắt

người,

điểm

tỉnh

thế

nhân,

khiến

cho

ngộ đạo.)

Thiên Trọng Xuyên

thở

hổn

hển đứng

lại,

hắn không dám

cử động,

thậm

chí không dám quay đầu

lại

nhìn Phong Trản.

“Phong Trản,

ngươi cùng giường chung gối với ca ca

ta,

không sợ sao?

Cẩn

thận ngươi cũng

bị

hắn gϊếŧ,

vậy cũng chết quá oan uổng,

ruột đều chảy ra,

cũng không phải là một cách chết

tốt đẹp gì.”

Răng nanh của Ma Trĩ Đa đều lộ ra,

gã cảm

thấy khoái

trá,

gã đắc ý nhìn Thiên Trọng Xuyên,

vươn lưỡi liếʍ răng nanh của mình.

Chỉ

trầm

mặc

một

hồi

như vậy,

Thiên Trọng Xuyên

cảm

thấy

mình sắp không

chịu

nổi

nữa,

hắn đột

nhiên

nghe

thấy Phong Trản

nói

một

câu

lạnh

như băng: “Cút đi.”

“Ta mặc kệ ngươi là ai,”

Tay Phong Trản nắm

thật chặt khung cửa: “Ngươi nói cho

ta

biết những việc này,



thật

hay giả,

ta cũng không muốn nghe ngươi nói,

ta sẽ

tự mình

hỏi

hắn.”

Ma Trĩ Đa

hiển nhiên không nghĩ

tới Phong Trản sẽ nói như vậy,

chính là gã nhìn

thấy

bộ dạng

thất

hồn lạc phách của Thiên Trọng Xuyên,

lại cảm

thấy sảng khoái: “Vậy ngươi liền

tự

hỏi

hắn một chút đi,

ta nói

thật

hay giả,

rốt cuộc

hai

hòa

thượng kia có phải do

hắn gϊếŧ

hay không.”

“Cút!”

Phong Trản

thở

hổn

hển,

y

theo

bản năng sờ kiếm của mình.

Thiên Trọng Xuyên

nhìn

theo Ma Trĩ Đa đi

ra

ngoài,

hắn không dám quay đầu

lại

thẳng đến khi Phong Trản



mẫm đi

tới

nắm

tay

hắn,

hắn

mới

nhẹ

nhàng giật giật

ngón

tay,

xoay

người qua

nhìn Phong Trản.

“…

Quay về

thôi.”

Phong Trản mê mang nhìn về phía Thiên Trọng Xuyên,

tay có chút lạnh.

“Gã nói đều là

thật,”

Thiên Trọng Xuyên nói: “Ta quả

thật

từng gϊếŧ người.”

Hắn

chỉ

cảm

thấy sắp

mất đi Phong Trản

rồi,

lỗ

thủng

chảy

máu

trong

lòng kia

lại bị

người

lấy đao

rạch,

trái

tim Thiên Trọng Xuyên

chìm sâu vào

nơi không

thấy đáy,

hắn đột

nhiên

nước

mắt

chảy

ròng,

cũng không dám

nhìn Phong Trản.

Phong Trản ngây ngẩn cả người,

vừa rồi y là

toàn

tâm

toàn ý

tin

tưởng Thiên Trọng Xuyên,

Thiên Trọng Xuyên

tốt như vậy,

ôn nhu như vậy,

làm sao sẽ gϊếŧ người?

Nhưng y cảm

thấy

tay Thiên Trọng Xuyên có chút run rẩy,

y ôm lấy Thiên Trọng Xuyên không

biết làm sao.

Thiên Trọng Xuyên

nắm

chặt áo Phong Trản,

hắn không biết vì sao

lại

nói

thế,

những quá vãng*

lộn xộn

lại

hiện

lên,

chính



hắn vẫn

muốn giải

thích với Phong Trản,

hắn không

muốn khiến

cho Phong Trản

trước khi

rời đi vẫn

cho

mình



một ác quỷ

lạm sát kẻ vô

tội.

(*过往

những

thứ đã qua.)

Hắn

hoảng

loạn

mở

miệng,

kể về sinh

hoạt

trong quá khứ,

nói về khi

còn ở Vô sắc

thiên,

nói về Dược Vương Bồ Tát,

nói về

thân

thế

của

hắn,

nói

hắn

như

thế

nào quen Ma Trĩ Đa,

như

thế

nào được Lão

hòa

thượng

nhặt về,

như

thế

nào

mất đi ý

thức gϊếŧ

người…

cuối

cùng

nói đến buổi

tối

hỗn

loạn kia,

Thiên Trọng Xuyên

nói

rất

chậm,

hắn không

muốn

nói dối,

hắn

chỉ



thể

nói sự

thật

cho Phong Trản

nghe,

chính



hắn

càng

nói,

trong

lòng

càng không

nắm

chắc,

thẳng đến khi

nói xong

câu

cuối

cùng,

Thiên Trọng Xuyên

cảm

thấy

mình sắp

mất đi Phong Trản

rồi.

Phong Trản nghe xong,

y



to miệng,

không

biết nói gì cho phải,

chính là Thiên Trọng Xuyên vừa mới

buông

tay y ra,

y liền mò mẫm sờ lên khuôn mặt của Thiên Trọng Xuyên,

y vẫn không

biết nói

thế nào,

chính là y

biết Thiên Trọng Xuyên

hiện

tại rất khó chịu,

trong lòng y cũng rất không

thoải mái,

y đau lòng quá khứ của Thiên Trọng Xuyên,

lại không

biết mở miệng

thế nào,

qua

hồi lâu,

Phong Trản mới do dự mà nói với Thiên Trọng Xuyên: “Ngươi dẫn

ta

tới Đại Hùng Bảo Điện.”

Thiên Trọng Xuyên không biết y

muốn

làm gì,

đành phải

nắm

thật

chặt

tay

của Phong Trản,

một đường đạp

lên

lá khô

cuối

thu,

đi

tới Đại Hùng Bảo Điện,

Phong Trản



mẫm quỳ xuống đất,

y đυ.ng phải

chuỗi phật

châu

làm bằng bồ đề

trên bồ đoàn,

cầm



lên,

Phong Trản đi

tới

trước

mặt Thiên Trọng Xuyên

“Ngươi có nhớ

ta đã

từng nói,”

Tay Phong Trản vuốt phật châu này: “Khả năng phương

trượng

trước khi chết cũng không ghi

hận gì,

ông còn

băn khoăn ngươi?”

Thiên Trọng Xuyên đương

nhiên

nhớ

rõ,

chính



hắn không

tin.

Ngón

tay

thon dài của Phong Trản nắm lấy phật châu đưa lại đây: “Đây là phật châu của phương

trượng đi.”

Thiên

Trọng Xuyên ừ

một tiếng,

Phong Trản nói: “Ngươi sờ một

chút.”

Sờ một chút,

khẳng định phải đau đớn giống như

bị lửa đốt,

chính là Thiên Trọng Xuyên nhìn khuôn mặt của Phong Trản,

hắn đành phải cầm lấy.

Chẳng

có gì xảy

ra.

Thiên Trọng Xuyên

chỉ

chạm

tới

hạt bồ đề

cứng

rắn,

được vuốt ve đến

mượt

mà,

hắn không

cảm

thấy đau,

cái gì

cũng không

cảm giác được.

“Không đau đi?”

Phong Trản đυ.ng đυ.ng

tay

hắn: “Phương

trượng sẽ không làm đau ngươi,

có phải không?”

Nước mắt của Thiên Trọng Xuyên

thoáng cái liền chảy xuống,

đầu

hắn ông ông,

không lâu lắm,

hắn đã được Phong Trản ôm vào lòng,

bởi vì Phong Trản

thấp

hơn

hắn một chút,

Phong Trản nhẹ nhàng đè

hắn lại,

để cho

hắn cúi đầu xuống,

run rẩy nói: “Ngươi là ác quỷ,

một ác quỷ đã gϊếŧ người,

ngươi có

tội…

chính là phương

trượng vẫn không nỡ làm đau ngươi.”

“Ta cũng không nỡ….”

Phong Trản đã rơi lệ,

y vuốt đầu Thiên Trọng Xuyên: “Cho dù ngươi có

tội,

ta cũng không nỡ

bỏ ngươi đi,

ngươi không cần sợ,

cũng đừng khóc.”

Bộ dạng giống

như

mỗi

lần Thiên Trọng Xuyên dỗ y,

y ôm Thiên Trọng Xuyên,

nói khẽ: “Ngoan,

đừng khóc.”

Thiên Trọng Xuyên

chậm

rãi buông

lỏng y,

quỳ xuống,

hắn

cảm

thấy

huyết

nhục

của

mình bị xé

ra,

bày dưới ánh

mặt

trời,

Phong Trản



thể giẫm

chân

lên,

chính

là y không

có,

y đưa

tay

chặn

lại

miệng vết

thương

của

mình,

còn ôn

nhu



nói với

mình,

đừng khóc.

Hắn

thành kính giống

như vái

lạy

một vị Thần

minh,

nhẹ

nhàng

hôn

mu bàn

chân

trần

trụi

của Phong Trản,

qua

hồi

lâu,

hắn

chậm

rãi

ngẩng đầu,

dán

mặt vào bụng Phong Trản,

im

lặng

rơi

lệ.