Chương 19-6

Tóm lại Thiên Trọng Xuyên vẫn không

biết được,

rốt cuộc là ai bảo Phong Trản gọi như vậy,

qua vài năm,

chờ đến khi Phong Trản vừa được mười

hai mười

ba

tuổi,

tốt xấu là

học xong nói chuyện,

y chỉ gần gũi với mình Thiên Trọng Xuyên.

Thiên

Trọng Xuyên bỏ

ra rất nhiều sức lực, mới khiến cho Phong Trản không gọi

mình là

cha

nữa,

chính

là xưng hô mới, Tửu

Thiên nghe vào

lại

không

thể

nào tiếp thu được, Thiên

Trọng

Xuyên vậy

mà để cho

Phong Trản gọi

hắn

là phu quân, Phong Trản còn học thật mau.

“Thiên Trọng Xuyên.”

Tửu Thiên

ngồi đối diện

hắn,

nhìn Phong Trản dựa ở

trong

ngực Thiên Trọng Xuyên,

do dự

hỏi: “Ngươi



tính

toán gì không?”

“Nuôi

lớn y,”

Thiên Trọng Xuyên

lại để

cho Phong Trản

ngồi

thẳng dậy,

đưa

tay sờ sờ đầu y,

lại đút

một

miếng

mứt quả

cho Phong Trản: “Còn



thể



tính

toán gì?”

“Ta

chính



muốn

hỏi

ngươi

một

chút,

ngươi không định đến

nhà y…”

Thiên

Trọng Xuyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn gã, sắc

mặt

âm trầm: “Ngươi

có ý

gì?”

“Ta không

có ý gì

a.”

Tửu Thiên sợ

hắn

hiện

tại

nổi điên: “Dù sao

cũng



con

của

người

ta…

đúng

hay không?”

Sau khi Phong Trản chết,

Thiên

Trọng Xuyên cùng người nhà y

nháo

một trận tương

đối khó coi, nhất là

Phong Hà,

nói

với Thiên

Trọng

Xuyên rất

nhiều lời

khó

nghe,

giống như

điên

rồi

bảo hắn hại chết đệ

đệ mình, hận không thể khiến hắn không chết tử tế

được...

Thiên

Trọng Xuyên không phải người

lòng

dạ hẹp hòi, bị

mắng

vài câu không sao, huống

hồ người nhà Phong Trản mắng hắn, cũng là hợp

tình

hợp

lý, hắn còn sống, đã

là nhà bọn họ

nương

tay

rồi,

hắn chỉ nhớ tới

quan

tâm

của người

nhà Phong

Trản

đối với Phong Trản năm đó, hắn

sợ Phong

Trản

bị cướp đi.

“Con

của

người

nào?”

Thiên Trọng Xuyên

lạnh

như băng

nói: “Ta ấp y

từ

trứng

ra,

ta

nhìn y

hóa

hình,

ta

cho y ăn dỗ y

ngủ

chọc y

cười,

ta dưỡng y

lúc y

còn

chưa

lớn bằng bàn

tay

ta,

làm sao

lại

trở

thành

con

của

người khác

rồi?”

Hắn

theo bản

năng ôm

chặt Phong Trản,

Phong Trản không biết đã xảy

ra

chuyện gì,

khẩn

trương

nhìn Tửu Thiên,

Tửu Thiên

hừ

một

tiếng: “Người

ta

cũng sẽ không

cướp

con

của

ngươi…”

Thiên

Trọng Xuyên không nói lời nào, hắn

nghiêm mặt, ấn

đầu

Phong

Trản

dựa

vào ngực mình,

duỗi

tay sờ sờ

khuôn

mặt

ấm áp

của

y, qua hồi

lâu, Thiên Trọng Xuyên mới bình tĩnh lại.

“Ta đoạt

cùng bọn

họ,



thể sao?”

Hắn duỗi

tay sửa

lại

mái

tóc dài

của Phong Trản: “Hiện

tại Phong Trản không

hiểu

chuyện,

chờ y

hiểu

chuyện,

nhớ

tới

chuyện

lúc

trước

rồi,

nếu

như y

muốn về,

ta đương

nhiên



thể dẫn y về.”

Phong Trản đột

nhiên

ngửa đầu

lên,

gọi

hắn: “Phu quân,

ăn

cơm.”

Thiên

Trọng Xuyên ừ

một tiếng,

hôn

hôn mặt y,

ôm y

đi ăn cơm.

Tửu Thiên không

thể

hiểu

nổi



lắc

lắc đầu,

bốc

một

miếng

mứt quả

ngọt

ngấy bỏ vào

miệng.

Thiên

Trọng Xuyên vẫn luôn dưỡng Phong Trản đến mười bảy tuổi, mới phát giác được khó

khăn

lúc

trước

cũng

không tính là

khó khăn.

Y khi

còn bé

thích khóc,

mình



thể dỗ,

không ăn

cơm,



thể đuổi

theo đút,

không

thích

nói

mình



thể dạy…

cái gì

hắn đều



thể

làm vì Phong Trản,

cũng không

cảm

thấy khó gì,

hắn

thích.

Thiên

Trọng Xuyên không có bất

kỳ tâm tư

không đứng đắn

nào

đối với một đứa

bé,

cho dù đó

là Phong Trản,

hắn cũng cảm thấy đứa nhỏ

đáng

yêu,

hôn

nhẹ trán một cái là

xong.

Nhưng bây

giờ

Phong

Trản

đã trưởng

thành, vẫn gần

gũi

hắn giống

như khi còn bé.

Lúc

hắn và Phong Trản ở

chung với

nhau,

Phong Trản

cũng

chính

là ở độ

tuổi

này



thôi.

Ban đêm Phong Trản còn muốn ngủ một

ổ chăn với hắn, nép

vào

trong

ngực

hắn,

ôm eo hắn

hôn

hôn mặt hắn, gọi hắn

phu

quân,

Thiên Trọng Xuyên lại chỉ có

thể hôn nhẹ trán y,

nhiều

một

chút

đều cảm thấy mình đang làm một

chuyện xấu không thể được tha

thứ*, có

đôi khi hắn sẽ

tự giễu, chịu đựng đi, đã

nhịn

nhiều năm

như

vậy,

không

để bụng thêm mấy năm nữa.

(*十恶不赦

thập ác bất xá.)

Nghĩ

như vậy,

Phong Trản đột

nhiên

chu

môi

hôn

hôn

mặt

hắn: “Ngủ.”

Thiên

Trọng Xuyên ừ

một tiếng:

“Tiểu Bảo

ngủ

trước.”

Phong

Trản

lại

chui

vào ngực hắn, nói mình lạnh, Thiên

Trọng

Xuyên ôm

chặt

y, lại đắp

kín

chăn

cho Phong

Trản:

“Lạnh liền không cần lộn

xộn

nữa.”

“Ta không

lộn xộn,”

Phong Trản đưa

mặt

cọ

cọ

mặt

hắn: “Phu quân

lộn xộn.”

Thiên

Trọng Xuyên không dám cử

động

dù chủ một chút, không biết mình lộn xộn chỗ

nào,

Phong Trản đột

nhiên hôn

vào

môi hắn, uốn qua uốn

lại

trong

ngực

hắn.

“Lộn xộn

nữa

ngươi

liền

ngủ

một

mình,”

Thiên Trọng Xuyên

lật y

lại,

ôm

lấy y

từ đằng sau: “Nghe không?”

Phong Trản đột

nhiên bắt đầu giãy giụa,

đùa giỡn với

hắn,

Thiên Trọng Xuyên

thò

tay gãi

ngứa y,

Phong Trản

cười

rất vui vẻ,

không

ngừng đá

lung

tung,

Thiên Trọng Xuyên

cũng đang

cười,

chờ đến khi

rốt

cuộc Phong Trản điên đủ

rồi,

hắn sờ sờ đầu Phong Trản,

chậm

rãi kéo y vào

trong

ngực

mình,

ôm y vuốt ve.

Hắn nhắm mắt lại,

đột nhiên cảm

thấy môi mình

bị

thứ gì đó

hôn,

lúc mở mắt ra,

chỉ

thấy khuôn mặt Phong Trản cách

hắn rất gần,

cười

híp mắt nhìn

hắn.

Lòng Thiên Trọng Xuyên

thoáng

cái

liền

loạn,

hắn

hoảng

hốt

nhớ

tới

rất

nhiều

năm

trước kia,

Phong Trản uống quá

nhiều

rượu gạo,

cũng

lại gần

hôn

mình

thế

này,

cũng

cười đẹp

mắt với

mình

như vậy.

Phong Trản

chậm

rãi

lại gần,

trong

mũi phát

ra

tiếng

thở dốc

mềm

mềm,

y đột

nhiên

ngậm

môi Thiên Trọng Xuyên

liền

liếʍ,

còn duỗi đầu

lưỡi vào

trong

miệng Thiên Trọng Xuyên.

Thiên Trọng Xuyên vội né qua,

hắn ngồi dậy,

cau mày nhìn Phong Trản: “Ai dạy ngươi?”

“Hả?”

Phong Trản

mờ

mịt

nhìn

hắn: “Dạy

ta

cái gì?”

“…

Dạy ngươi duỗi lưỡi,”

Thiên Trọng Xuyên nắm cằm y làm cho y ngửa đầu nhìn mình,

giọng rất ôn nhu: “Ai dạy?”

“Ca

ca dạy,”

Phong Trản

chớp

chớp

mắt,



chút vô

thố,

y không dám

nhìn Thiên Trọng Xuyên: “Ca

ca ——

ca

ca dạy

ta.”

“Ca

ca

nào?”

Thiên Trọng Xuyên

thấp giọng

hỏi.

Phong

Trản

nghĩ

hồi

lâu,

mới chậm rãi nói: “Ca ca

mắt đỏ.”

Bốn phía nơi này đều

là mắt đỏ, Thiên Trọng Xuyên

căn bản không biết y

là nói ai.

“Ca

ca

còn dạy

ngươi

cái gì?”

Thiên Trọng Xuyên ôm y.

Phong Trản

lắc đầu,

mờ

mịt

nhìn

hắn,

thò

lại gần

hôn

môi

hắn,

cắn

môi

hắn

nói đứt quãng: “Ca

ca

cùng

người khác

chính



như vậy.”

Thiên

Trọng Xuyên thở phào nhẹ

nhõm, hắn

vỗ vỗ mông Phong Trản: “Ngươi

lại

đi đâu nhìn lén? Người ta

mới

không

muốn

dạy

ngươi

a, tự mình học

loạn.”

Nhưng Phong Trản vẫn không

ngừng quấn

lấy

hắn đòi

hôn,

Thiên Trọng Xuyên

hết

cách

rồi,

hôn

mặt y

một

cái

thật vang: “Được

chưa?”

Phong Trản

lắc đầu quầy quậy,

duỗi

ra đầu

lưỡi đỏ

tươi

thò

lại

hôn

hắn,

Thiên Trọng Xuyên



cả buổi,

Phong Trản vẫn

còn quấn

lấy

hắn,

hắn

ngừng

lại,

nhìn khuôn

mặt

của Phong Trản,

đột

nhiên

nắm

cằm y

hôn xuống,

cuốn

lấy đầu

lưỡi y

liếʍ

mυ"ŧ giống

như phát

tiết,

vẫn

luôn

hôn đến khi Phong Trản

thở

hồng

hộc đẩy

hắn,

mới

miễn

cưỡng

ngừng

lại.

Hắn

chống

tay

cúi đầu

nhìn Phong Trản,

Phong Trản



mở bờ

môi ướŧ áŧ,

không phát

ra âm

thanh gì.

“Không được

nghịch

nữa,

ngủ,”

Thiên Trọng Xuyên ôm y

từ đằng sau: “Không

ngủ

ngày

mai không

cho ăn

cơm.”

Phong

Trản

vội

vàng

thành

thật, nép

vào

ngực

Thiên

Trọng Xuyên bất động, ngón tay nắm

chặt

cổ tay Thiên Trọng

Xuyên, qua

hồi

lâu,

y mới

gọi

nhỏ:

“Phu

quân...”

“Hả?”

Thiên Trọng Xuyên đáp,

thấp giọng: “Sao vậy.”

“Còn

muốn,”

Phong Trản xoay

người,

lại

muốn

hôn

hắn: “Hôn.”

Thiên

Trọng Xuyên sờ

sờ đầu y,

nghiêng mặt mυ"ŧ hôn

môi

y, động tác rất

ôn nhu, rất chậm rãi, Phong Trản rên khe khẽ, dường như cảm

thấy

rất

thoải

mái,

Thiên Trọng Xuyên trằn trọc hôn y,

cả người

Phong

Trản

đều

nằm trong

ngực

hắn,

qua hồi lâu, hai người đều thỏa mãn, Thiên Trọng Xuyên

mới buông

y ra,

lại

hôn hôn mặt y:

“Còn

muốn

hay không?”

Phong

Trản

lắc

đầu,

nép vào ngực hắn bất

động, cũng không lâu lắm

liền

ngủ

rồi.

Thiên

Trọng Xuyên không quá thoải mái mà

giật

giật

người, dịch người cách xa Phong Trản một chút.

Chính

là hôm sau tỉnh lại, Phong Trản đã

không thấy tăm

hơi.

Thiên

Trọng Xuyên cho là

y ra

ngoài

chơi, chính là

tìm

khắp

cung

điện

cũng

không

tìm

thấy,

Thiên Trọng Xuyên cho người tìm ở

gần đây, vẫn không thu hoạch được gì.

Tửu Thiên

hỗ

trợ vô

cùng

tích

cực,

sắp xếp

người

truy

tìm ở Ác quỷ đạo,





người sợ Phong Trản gặp

chuyện không

may

nhất,

ngoại

trừ

nhiều

năm

nhìn Phong Trản

lớn

lên,



cảm

tình,

cũng bởi vì sợ Thiên Trọng Xuyên điên,

nếu

như Phong Trản xảy

ra

chuyện,

Thiên Trọng Xuyên khẳng định sẽ khiến

mọi

người không được bình yên.

Phong Trản đi đã ba

ngày,

trạng

thái

của Thiên Trọng Xuyên đã

trở

nên vô

cùng không

tốt,

mỗi khi Tửu Thiên vừa về đến,

nhìn

thấy khuôn

mặt kia

liền

cảm

thấy

trong

lòng sốt

ruột.

Cũng

may tối ngày thứ ba,

rốt

cuộc

Phong

Trản

được

người dẫn

về,

khi đó Thiên Trọng Xuyên

vừa mới về, bởi

vì không

thu hoạch

được

gì, mặt âm

trầm

nghĩ

rốt

cuộc

Phong

Trản

bị người

mang

tới nơi nào, chính là hắn

ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tửu

Thiên cõng Phong Trản đi

về phía mình.

Thiên

Trọng Xuyên đứng bật dậy, Tửu

Thiên đặt

Phong Trản xuống, Phong

Trản

giống

như

không

dám

nhìn

Thiên

Trọng Xuyên, cúi thấp đầu đi

khập

khiễng về

phía

trước, đi

thẳng

đến

trước

mặt

hắn,

mới nâng khuôn

mặt bẩn thỉu lên nhìn hắn.

“Ngươi đi đâu?”

Thiên Trọng Xuyên

hỏi y: “Ai dẫn

ngươi đi?”

Phong

Trản

thấy

Thiên Trọng Xuyên không

tức giận,

liền

thở phào một hơi, y

nhào

vào trong

ngực

Thiên

Trọng Xuyên, ôm hắn

nói:

“Ta

ăn cơm.”

Thiên

Trọng Xuyên âm

trầm

làm

người

chuẩn bị

đồ ăn

cho

Phong

Trản, ôm

y lên

giường, nhìn đầu gối của

y, phía trên là một

vết

thương thật sâu, Thiên Trọng Xuyên

nhìn

y, Phong Trản chột dạ quay mặt

qua

chỗ khác,

dùng

trán

cọ cọ

vai

Thiên

Trọng Xuyên để

lấy

lòng.

Phong Trản được

tắm

rửa sạch sẽ,

băng kín vết

thương

ngủ

một giấc,

lúc

tỉnh

lại,

liền phát

hiện

trên

cổ

mình



một

cái vòng,

nối với

một dây xích dài

mảnh gắn ở đầu giường,

y không biết xảy

ra

chuyện gì,

duỗi

tay kéo,

chính

là kéo không được,

Thiên Trọng Xuyên

cũng không ở bên

cạnh,

y vội



hào,

Thiên Trọng Xuyên qua

thật

lâu

mới

trở về,

ngồi bên

cạnh y sờ đầu y: “Gọi

cái gì?”

Phong

Trản

vội

đưa thứ trên cổ

mình

cho

hắn nhìn,

Thiên

Trọng Xuyên chậm rãi lấy

tới,

nắm

khóa

sắt kéo y

vào trong

ngực.

“…

Phu quân,”

Phong Trản muốn khóc nhưng không khóc: “Lấy xuống.”

“Đợi đến khi

nào

ngươi biết sai

rồi,”

Thiên Trọng Xuyên gác

cằm ở đỉnh đầu y: “Đợi đến khi

nào

ngươi không

chạy

loạn,

liền

lấy xuống,

nghe không?”

Phong Trản giãy giụa

ngẩng đầu

nhìn

hắn,

không

lâu

lắm

liền bắt đầu khóc,

y

một bên khóc

một bên kéo vòng

cổ,

lần

này Thiên Trọng Xuyên

lại không dỗ y,

mặc y khóc,

qua

hồi

lâu,

Phong Trản không

còn sức khóc

lóc

nữa

rồi,

Thiên Trọng Xuyên

mới duỗi

tay

lau sạch

mặt

cho y.

Phong

Trản

làm

bộ đáng thương

ôm cổ

hắn,

bởi

vì đầu gối

có thương, không dám quỳ, chỉ

có thể ngồi ở

trong

ngực

Thiên Trọng Xuyên,

y thấy khóc lóc

vô dụng,

liền

ngoan

ngoãn cầu

Thiên Trọng Xuyên,

không

ngừng đảm

bảo

sau này mình sẽ

không chạy loạn nữa, Thiên Trọng Xuyên

cũng

không

để ý, hắn

lạnh

lùng

nhìn

Phong Trản, duỗi tay móc

chặt

vòng

trên

cổ y

thêm

chút

nữa.

“Ngươi

ngoài

miệng

nhận sai

cũng vô dụng,”

Thiên Trọng Xuyên ôm bờ vai

trần

trụi

của y: “Chờ đến khi

nào

ngươi

chạy

loạn

liền

nhớ sẽ bị khóa

lại,

lúc đó

mới

thật sự biết sai

rồi.”

Phong

Trản

vừa

muốn

khóc,

Thiên Trọng Xuyên lại hung dữ: “Ngươi lại khóc?”

Hắn

thật sự sợ,

cho dù

thế

nào

cũng không

chịu

nổi

mất đi

một

lần

nữa,

Phong Trản bị

hắn dọa sợ,

ủy ủy khuất khuất



nhịn khóc,

chờ đến khi Thiên Trọng Xuyên đứng

lên

lấy quần áo

cho y,

y

mới không

nhịn được

nhỏ giọng

nức

nở,

lại không

cao

hứng

mà giật giật khóa sắt

trên

cổ.

Lúc Thiên Trọng Xuyên quay

lại,

thấy bộ dạng

này

của y vẫn

cảm

thấy

mềm

lòng,

ôm y vào

ngực

mặc quần áo

cho y,

ôm y

thấp giọng: “Rốt

cuộc

là đi

chỗ

nào?

Vì sao không

thể

nói?”

Phong

Trản

vẫn

không

nói,

chỉ

không

ngừng lắc

đầu,

nâng

mặt

nhìn

Thiên

Trọng Xuyên: “Lấy cái này xuống.”

Thiên

Trọng Xuyên hôn hôn

mặt

y, không hề dao

động

mà trả lời y:

“Không thể.”

Phong Trản duỗi

tay giật

cả buổi,

giật không được,

cọ đến

cổ sắp

hỏng

rồi,

không dám

lộn xộn

nữa,

ủy ủy khuất khuất

nép ở

trong

ngực Thiên Trọng Xuyên,

lại

nhịn không được

rơi

nước

mắt,

cũng



lẽ bởi vì Thiên Trọng Xuyên không để ý đến

mình,

y

càng khóc

càng ủy khuất,

khóc đến

tai

rồng đều

lộ

ra,

nhô ở

trên đầu,

không

ngừng

run

run.

Thiên

Trọng Xuyên đưa tay

vuốt

vuốt, Phong Trản tức giận đẩy

hắn

ra: “Ngươi

đừng

đυ.ng!”

“Vì sao

ta không

thể đυ.ng?”

Thiên Trọng Xuyên ôm y: “Ngươi

từ đầu đến

chân đều



của

ta,



cái gì

ta không

thể đυ.ng?”

Phong

Trản

trầm

mặc

hồi lâu, nức nở

hừ một tiếng,

lại đưa tay túm

dây

xích kia.