Chương 2

Nghĩ kỹ lại, tiểu quận chúa cùng Du Nhi của ta kém nhau không nhiều lắm, cũng tám tháng.

Nhưng Du Nhi của ta lại không tốt bằng tiểu quận chúa, cơ thể ốm yếu nhiều bệnh... Còn ở quê nhà chờ tiền thuốc thang của ta.

Nghĩ vậy, ta không khỏi có chút đau lòng.

Đến giờ tiểu quận chúa ăn, ta cởi bỏ lớp áo, ôm tiểu quận chúa dịu dàng.

Thấy vậy, ma ma than một câu: "Lúc trước chưa từng thấy tiểu quận chúa ngoan như vậy bao giờ."

Ta mỉm cười, hơi đỏ mặt: "Chỉ là ta may mắn thôi..."

Thấy tiểu quận chúa không khóc không nháo, ma ma an tâm xuống lầu chuẩn bị cơm.

Ta ôm tiểu quận chúa chơi đùa một lúc, nó trông rất vui vẻ, ta biết là nó đã no bụng, cẩn thận từng li từng tí đặt nó vào trong nôi.

Đang chuẩn bị kéo vạt áo lại, ta lại nghe được tiếng bước chân cực nhẹ kia.

Ta làm bộ như không biết gì cả, cố gắng ổn định bàn tay run rẩy của mình, làm như không có việc gì sửa sang lại áo của mình.

Trong lòng lại nghĩ: Ta và mama ở cùng với tiểu quận chúa cả ngày, cho dù người này muốn làm gì, cũng không có bất kỳ cơ hội nào.

Ta cũng không muốn vào lúc này cùng hắn so đo, dù sao, Du Nhi còn đang chờ ta...

Mặc dù mới đến vương phủ vài ngày, nhưng ta cũng phát hiện, vương gia rất yêu thương tiểu quận chúa.

Mặc dù công việc bận rộn, cũng phải dành thời gian chơi đùa với nó.

Thường thường lúc này, ta muốn tránh mặt vương gia, đợi ở phòng bên.

Bởi vì ta không nhìn thấy nên chỉ dám đợi ở một bên không tiện hầu hạ, sợ sẽ va chạm chủ tử.

Sau khi Vương gia đi rồi, ta mới có ôm tiểu quận chúa về.

Ma ma nói với ta, vương phủ gần đây có chuyện vui, tân vương phi sắp vào phủ......

Gia thế của tân vương phi này rất có máu mặt, chính là tiểu nữ nhi mà Tề Nhĩ Khả Hãn quý trọng nhất ở biên giới phía bắc, thân phận cực kỳ tôn quý, ngay cả gặp hoàng đế cũng chỉ cần hành lễ nhỏ.

Nói đến đây, ma ma che miệng nở nụ cười: "Vị vương phi mới này tính tình hào sảng, hôm đó thấy được tư thế oai hùng của ở trên võ trường thế là nhất kiến chung tình, trở về đã cầu hôn sự này."

Nghe vậy, ta lại không cười nổi...

Nguyên nhân đương nhiên là lo sợ tiểu quận chúa sẽ bị ghẻ lạnh.

Lúc ma ma đi rửa mặt mãi không thấy về.

Tiểu quận chúa vừa khóc vừa làm loạn, ta chỉ có thể lần mò ôm nó từ trong nôi ra, nó há cái miệng nhỏ nhắn ngậm vạt áo của ta, ta mới biết nó lại đói bụng.

Ta thở dài một hơi, nghĩ thầm: có thể là vừa rồi ăn chưa no chăng?

Ta cởi vạt áo, ôm nó vừa dỗ vừa bế, còn hát một khúc ca dao dân gian, vất vả mới dỗ được nó ngủ.