Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyệt Quang Bảo Hạp Theo Đuổi Hằng Nga

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mục Phương Sinh mấp máy môi, nghẹn thật lâu không nói được lời nào.

Không cưỡng lại được sự cám dỗ, anh đưa tay ra, chạm vào logo chữ R kép trên khóa xe, ấn vào thì thấy đèn xe Cullinan nhấp nháy, rồi anh lại khóa lại, anh chưa bao giờ chạm vào chiếc xe đắt tiền như vậy nên hơi không rõ nó đã thật sự được khóa hay chưa?

Qua cơn nghiện, Mục Phương Sinh rút tay về, mở cửa bước xuống, gọi con chó ở ghế sau: “Xuống xe, chúng ta tới rồi.”

Con Golden được dắt xuống, hai người một chó cùng vào thang máy.

Vừa mở cửa ra, toàn bộ căn hộ là một chữ giàu viết in hoa.

Phòng khách rộng rãi như quảng trường, có cửa sổ kính hình cung trong suốt từ trần đến sàn, từ đó không nhìn thấy các tòa nhà, mà là những ngọn núi nối tiếp nhau và bầu trời giáp núi, ánh sáng tốt đến đáng sợ.

“Tôi có thể đi tham quan không?”

Đồ Ngọc mỉm cười lùi lại một bước: “Vinh hạnh.”

Phòng quần áo nhìn giống phòng áo quần của ngôi sao trong chương trình thực tế, nhưng còn lớn hơn nữa. Mục Phương Sinh không đi vào, chỉ trộm nhìn một cái, phát hiện có rất nhiều quần áo màu hồng.

Sau đó là phòng piano, có hai cây đàn piano pha lê đối diện với nhau thành một góc nhọn, ghế đàn piano được đặt giữa hai cây đàn. Các lớp xốp mềm hấp thụ âm thanh được dán trên các vách tường.

——Thằng nhóc này thế mà lại chơi piano.

Căn phòng thứ ba là phòng chiếu phim gia đình, toàn bộ bức tường là màn hình, đối diện với màn hình là một chiếc ghế sô pha màu hồng nude.

Ngoài ra còn có một phòng trò chơi, màn hình trò chơi độ phân giải cao có thể so sánh với màn hình chuyên nghiệp được sử dụng để quan sát tảo cát trong văn phòng pháp y đang ở chế độ nghỉ, hiển thị màn hình phong cảnh tĩnh, hai CPU tính lớn trên mặt đất có hình dạng bóng pha lê, thấy rõ đủ cấu hình card đồ họa, quạt tản nhiệt nước trong quả bóng sáng nhấp nháy, hai bộ tay cầm và ghế chơi game đều tông xuyệt tông.

Căn phòng cuối cùng là phòng ngủ chính, Mục Phương Sinh còn chưa đi tới cửa, Đồ Ngọc đột nhiên đi tới đóng cửa lại, xoay người đối mặt với ván cửa: “Phòng bừa bộn, chưa dọn dẹp.”

Mục Phương Sinh không tiến lên, từ trong túi đồ cho chó lấy ra một bát thức ăn: “Tôi với nó ngủ ở phòng cho khách?”

Đồ Ngọc “Để nó ở đây đi, cho nó thích chạy đâu thì chạy.”

Mục Phương Sinh suy nghĩ một lúc, sau đó đặt bát thức ăn vào góc tường.

Sau khi khâu xong cổ tay rất đau, dùng một chút lực là sẽ run rẩy không kiểm soát được nên anh chỉ có thể dùng một bàn tay lành lặn của mình.

Tắm bằng một tay không tiện lắm, tốc độ chậm hơn nhiều thì thôi, xong việc còn đổ thêm mồ hôi vì kiệt sức.

Trên giá sách trong phòng khách có rất nhiều hộp quà được xếp ngay ngắn, nơ trên đó còn chưa tháo ra, còn thoang thoảng mùi da thuộc.

“Anh Sinh, em về chi đội, anh có việc gì thì gọi điện thoại cho em, tan tầm em sẽ về nhà.” Tiếng Đồ Ngọc từ phòng khách vang đến, sau đó là tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.

Xung quanh yên tĩnh.

Cửa phòng ngủ cho khách đã mở.

Anh vừa định đứng dậy khóa cửa thì nghe thấy tiếng con golden giẫm lên sàn gỗ trong phòng khách.

Thế là anh từ bỏ việc đóng cửa, vén chăn lên tận cằm nhắm mắt ngủ.

Ga trải giường lụa thật mềm mại.

Anh đờ đẫn dụi mặt vào ga trải giường.

Mơ mơ màng màng, tỉnh dậy thấy l*иg ngực nghẹn ngào, không nhớ mình đã mơ gì.

Trời đã tối rồi.

Yên tĩnh quá cũng không phải chuyện tốt, một chút tiếng động cũng không có, trong lòng dấy lên một nỗi bất an vô cớ.

“Bánh Mì?”

Mục Phương Sinh gọi to một tiếng, con golden lập tức vui vẻ chạy tới, dừng lại ở cửa nhìn chằm chằm Mục Phương Sinh, xác nhận không có chuyện gì mới vẫy đuôi định rời đi, nhưng Mục Phương Sinh đã ngồi xổm xuống ôm lấy đầu nó: “Tên người ta đặt cho mày mày nhớ kỹ quá nhỉ.”

Xoa đầu con chó hồi lâu, anh thả nó ra, ngồi ở mép giường một lúc cho tỉnh ngủ hẳn rồi đứng dậy đi đến giá sách.

Càng đến gần giá sách, mùi da thuộc càng rõ rệt.

Trong người nổi lên một tia bồn chồn, anh nín thở, nhẹ nhàng cầm hộp quà màu đen phía trên xuống, chậm rãi kéo mở chiếc nơ màu đen buộc trên đó.

Dải ruy băng rủ xuống hai bên hộp giấy màu đen một cách tự nhiên, mở nắp ra, bên trong là một chiếc vòng cổ được bao quanh bởi sợi cọ thô và một chiếc roi da có tua.

—— Vòng cổ chắc chắn không dành cho chó, phần dây buộc giữa chuôi dắt và vòng cổ được thay thế bằng dây xích bạc.

Anh nhặt cây roi ngắn, những bó tua tua vương vãi, trên từng lớp da mỏng có in hoa văn vải dày đặc.

Mùi da đặc thù tràn ngập lỗ mũi. Anh nhắm mắt hít một hơi thật sâu, chợt nghe thấy một giọng nam trong trẻo ngoài cửa:

“Lục lọi đồ người khác không phải là bé ngoan đâu.”

Giọng điệu hơi ngả ngớn, nhưng cũng có chút bình tĩnh.

Mục Phương Sinh quay đầu lại, nhìn Đồ Ngọc đang một tay dựa vào khung cửa, nhìn thẳng anh.

Hoảng hốt, anh cảm thấy người thanh niên này vào ban đêm như biến thành một con người khác, giống như một con quỷ họa bì.

Vòi nước phát ra tiếng xả rào rạt.

Vừa mới ngủ dậy, trong miệng hơi dính, anh có chút khát nước.

Đèn không bật, trong phòng chỉ có ánh trăng hắt thành những hình vặn vẹo mê hoặc qua khung cửa sổ.

Mục Phương Sinh yên lặng nhìn cậu một hồi, đưa tay cầm cây roi, đưa cán roi hướng về phía Đồ Ngọc: “Muốn giúp không?”

Đồ Ngọc bước tiến vào trong phòng, thuận tay đóng cửa lại, sau đó giơ tay bắt lấy: “Muốn.”

Tốc độ cởi cúc bằng một tay chậm hơn rất nhiều, biết có người đang theo dõi, sự xấu hổ khiến anh càng khó hoàn thành việc cởϊ qυầи áo.

Cuối cùng cũng cởi ra, anh quỳ xuống bên giường, quay lưng về phía Đồ Ngọc, hai tay tự giác chống trên giường.

Đợi hồi lâu roi cũng không hạ xuống, anh mới phát hiện vết thương trên lưng còn chưa lành, đang định nói quên đi, chợt nghe thấy Đồ Ngọc bước chân.

“Cởϊ qυầи.”

Gót giày da nện xuống sàn gỗ phát ra tiếng.

Đồ Ngọc không thay dép.

Vừa nghĩ tới đây, chiếc giày da đã giẫm lên lưng của anh: “Làm đi.”

Trọng lượng của người đàn ông trưởng thành theo gót chân đè xuống, hai cánh tay còn chưa kịp chống, thân trên đã bị đẩy chúi phía trước, anh trượt xuống giường, chống hai tay xuống sàn, cứu gương mặt không chạm đất.

Anh hơi khó chịu quay lại nhìn Đồ Ngọc.

Thanh niên đang trịch thượng chăm chú nhìn anh, dừng một chút mới nhấc cái chân dài ra khỏi eo anh: “Cởi.”

Cơ thể đưa ra quyết định tuân theo mệnh lệnh trước. Anh định đứng lên cởϊ qυầи, lại nghe Đồ Ngọc nói: “Quỳ gối cởi.”

Mục Phương Sinh sững người, quỳ thẳng dậy, dùng một tay cởi bỏ dây buộc lưng quần thể thao, kéo quần xuống cho đến khi nó gần đến đầu gối.

“Qυầи ɭóŧ nữa.”

Anh nghiến chặt răng hàm, nhắm mắt lại, kéo chiếc quần đùi màu xám xuống, gió mát mơn man những bộ phận lộ ra ngoài, khiến anh căng cứng đùi theo phản xạ.

Da đầu lần lượt cảm thấy tê dại, hai tay cọ sát vào ga lụa, bò về phía trước, cho đến khi cả nửa người trên nằm sõng soài trên giường.

Anh tựa cằm vào ga giường, yên lặng đợi khoảng mười giây, roi ngắn sau lưng rốt cuộc cũng hạ xuống.

Giống như thắp lên một chuỗi pháo hoa lộng lẫy trong tâm trí anh.

Cảm giác tốt hơn dây thắt lưng rất nhiều.

Cũng có thể do mông và đùi vốn dĩ nhạy cảm hơn lưng.

Cổ họng không phân biệt được ngứa hay khát, muốn phát ra tiếng.

Roi rơi xuống càng lúc càng dồn dập, đầu roi tiếp xúc với da thịt không ngừng vang lên âm thanh, anh không nhịn được, vội vàng che miệng.

Nơi đầu roi vυ"t xuống càng lúc càng run rẩy, đùi trong bị quất một cái đột ngột, khiến cho bụng dưới không tự chủ được khẽ run lên.

Phải cố gắng hết sức anh mới không phát ra tiếng, cố gắng hết sức để không đưa tay xuống xoa dịu bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đang cương cứng đau nhói.

Một lúc sau, bàn tay che miệng bị Đồ Ngọc bắt lấy áp chặt trên giường, xích sắt kêu lanh canh, một chiếc vòng cổ bằng da dày bằng hai ngón tay quấn quanh cổ anh, anh yên lặng nằm nghiêng, mặc đối phương đeo vòng cổ cho mình.

Xiềng xích bị nhấc lên, cổ của anh cũng ngửa ra sau, nhìn ngược từ dưới lên trên, khuôn mặt Đồ Ngọc phản chiếu ánh sáng trắng bệch, con ngươi màu hổ phách ngược lại có vẻ u ám, thanh niên trẻ nhỏ giọng hỏi: “Muốn đi dạo một chút không?”

——trong phòng.”

Anh hiểu Đồ Ngọc muốn anh ‘đi’ như thế nào.

Nuốt lấy nước bọt tiết ra trong miệng, anh từ trên xuống dưới quan sát Đồ Ngọc, khẽ gật đầu.

Sợi xích duỗi thẳng ra, Đồ Ngọc nắm lấy đầu xích, lui về phía sau nửa bước.

Vòng cổ bị kéo, vòng da cọ xát làm da hơi đau, đồng thời kèm theo hơi ngạt thở, Mục Phương Sinh quỳ bò trên mặt đất, dùng hai tay bước một bước.

Quần dài và qυầи ɭóŧ vẫn treo trên đầu gối, phạm vi cử động không thể quá lớn, cứ như vậy bò được vài bước, dây xích lại bị siết chặt, đầu bị kéo lên. Giọng của Đồ Ngọc từ trên đỉnh đầu vang lên: “Hạ eo xuống.”

Theo mệnh lệnh, lưng dưới hạ xuống, mông tự nhiên chuyển thành tư thế nâng lên, đầu gối bị sàn nhà làm cho đau đớn, tạo nên một cơn đau âm ỉ không chịu nổi.

“Muốn cọ em không?” Đồ Ngọc hỏi.

Anh khó khăn xoay người, đối mặt với Đồ Ngọc đang ngồi ở mép giường, từng bước một tới gần.

Nhìn chiếc quần tây xám, anh dừng lại, mặt từ từ tiến lại gần giày da sẫm màu, cọ nhẹ vào mũi giày.

Đồ Ngọc khoát khoát tay: “Đưa tay cho em.”

Mục Phương Sinh quỳ thẳng, đặt tay lên lòng bàn tay của đối phương.

Đồ Ngọc nhìn xuống tay anh, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

—— Miếng băng gạc trên cổ tay đã rỉ ra máu đỏ tươi, thanh niên trước mặt đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt trong nháy mắt trở lại bộ dạng đáng yêu thường ngày: “Xin lỗi…”

Cậu vội vàng hoảng hốt lục lọi, cuối cùng từ ngăn kéo thứ hai bên cạnh giường lấy ra một hộp thuốc nhỏ.

Đèn trần trong phòng đã được bật sáng.

Đồ Ngọc không cởi vòng cổ trước mà chuyện bé xé ra to hốt hoảng đi bôi thuốc đỏ lên tay, sau đó quấn lại băng gạc.

Băng bó xong, dán lên một miếng băng y tế nhỏ, một sự xấu hổ khủng khϊếp ngưng tụ trong không khí.

Đồ Ngọc không nói chuyện, anh đành phải hỏi: “Tôi mặc quần vào được không?”

Đồ Ngọc ánh mắt lướt xuống eo của anh, đến nửa chừng thì dừng lại: “Anh mặc vào đi.”

Anh mặc quần vào, nhưng một tay không thắt được dây lưng quần, lưng quần bị lỏng, một đầu dây bị rút ra quá nhiều lòng thòng bên hông quần, đầu dây còn lại bị rút vào trong chỉ chừa phần đầu dây bù xù. Đồ Ngọc cúi xuống, đưa hai tay ra, nhẹ nhàng giúp anh thắt dây lưng thành nơ.

Không phải kiểu thắt nơ đơn giản, mà là một nơ bướm kép với cánh to cánh nhỏ, rất khéo léo.

Mục Phương Sinh nhìn chằm chằm mạch máu xanh nhạt trên mu bàn tay trắng nõn kia, ngẩng đầu, vừa lúc đối diện tầm mắt của đối phương, anh đơn giản nói: “Y tá chắc thích cậu lắm.”

Chắc Đồ Ngọc không hiểu, nhìn anh chằm chằm, hơi nhướng mày.

Anh đưa tay vạch mạch máu trên mu bàn tay Đồ Ngọc, cảm thấy có gì đó không ổn, lại rút tay ra, ho nhẹ một tiếng: “Mạch máu rất dễ tìm, rất dễ đâm kim tiêm.”

Căn phòng lại chìm vào im lặng.

Chỉ có một chiếc hộp Pandora được mở ra.

Mục Phương Sinh liếc nhìn những hộp quà chỉnh tề khác trên giá sách: “Cậu mua cho tôi à?”

“Đạo cụ chuyên nghiệp… sẽ không gây thương tích.”

Mục Phương Sinh ngồi dưới đất, tựa đầu vào mép giường, nhìn chằm chằm ánh đèn vàng rực rỡ trên trần nhà một lúc, sau đó quay đầu nhìn Đồ Ngọc bên cạnh giường: “Tôi có thể hút thuốc trong nhà cậu không?”

Đồ Ngọc nhận lại điếu thuốc, cùng anh ngồi dưới đất hút.

Anh mơ hồ cảm thấy có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, giống như đã từng gặp Đồ Ngọc từ rất lâu trước đây, nhưng cẩn thận lục tung trí nhớ, cũng không tìm được Đồ Ngọc.

Giữa hai người đặt một cái gạt tàn pha lê, Mục Phương Sinh lắc lắc tàn thuốc trong đó, mông và chân đau nhức, đặc biệt là đùi trong, ngứa ran. Cảm giác an toàn đặc biệt do cơn đau truyền đến, đầu óc thoải mái không thể tả, tất cả đề phòng đều bị che mắt, anh buột miệng nói: “Lúc tôi hút nhiều nhất, mỗi ngày tôi hút đến một gói.”

Đồ Ngọc quay mặt nhìn sang: “Sao giờ anh lại bỏ?”

“Cố ép mình bỏ.” Anh đáp: “Chỉ sợ sẽ dính vào thứ gì đó tệ hơn.”

Dừng một chút, anh chủ động đề cập tới: “Lương Nham nói... “

Anh bị nghẹn không nói được, Đồ Ngọc tiếp tục nói thay: “Đội trưởng Lương nói anh uống thuốc. Mất ngủ, hay thuốc chống trầm cảm?”

“Tôi không uống thuốc.”

Nói xong, Mục Phương Sinh ngẩng đầu chậm rãi thở ra một vòng khói, nhìn nó vặn vẹo tiêu tán trong không trung, “Uống thuốc xong, tôi không vui không buồn, không có bất cứ cảm giác gì nữa.”

Con ngươi mất đi tiêu cự, tốc độ nói trong vô thức chậm lại, “Giống như buông xuôi quyền khống chế của bản thân vậy, tôi không chấp nhận.”

Bàn tay Đồ Ngọc duỗi ra, dừng lại ở gần tóc anh, nhưng cũng không thật sự xoa đầu mà chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng nghịch nghịch đuôi tóc anh vài cái.

./.
« Chương TrướcChương Tiếp »