Chương 1: Bức Đến Đường Cùng

Một đám người đang đứng chặn trước cửa tòa tiểu viện.

"Nguyệt Tinh Thần! Mau ra đây chịu chết đi!" Một gã tráng hán tay cầm đại đao đứng trước cửa viện nói.

Xung quanh gã là một đám tạp nham, có tên béo đầu to, có tên gầy mặt trắng, có tên còn bôi son trát phấn lên mặt, mỗi người một vẻ.

"Chẳng lẽ ngươi muốn trốn chui trốn chủi trong này cả đời sao?" Gã béo mặt to buông lời kích động.

"Mau ra đánh cùng bản công tử một trận, ít ra ta còn để lại cho ngươi cái mạng quèn!" Gã gầy mặt trắng vênh váo hét lên.

"Mau tới bàn luận với tiểu nữ một trận nào." Tên mặt đàn ông bôi son trát phấn nói, giọng gã yểu đà yểu điệu nghe mà phát buồn nôn.

Lúc này Nguyệt Tinh Thần đang ra sức trèo lên cái cây ở sân tiểu viện. Hắn là một thiếu niên trạc mười sáu tuổi, mặc một bộ quần áo màu đen, da trắng, tóc màu bạch kim buộc thành đuôi ngựa dài đến eo, mắt đỏ mày sắc, mũi cao môi mỏng, trên cổ đeo một sợi dây chuyền treo một tấm thẻ bạch kim ghi tên hắn.

"Ai da!" Hắn ngã dập mông xuống, liền nhảy cẫng lên xoa xoa hai cái mông tròn của mình.

"Haiz, ngươi đã ngã năm lần rồi đấy? Chi bằng ra ngoài đánh với bọn chúng một trận đi?" Gã thư sinh tóc đen buộc thành búi, thân khoác áo bào xanh, mặt mũi trông cũng khá anh tuấn, ngồi nhâm nhi ly trà trên bộ bàn ghế đá trong tiểu viện, thở dài nói.

"Không được. Nếu như ta đánh thua. Đến lúc đó mất cây thảo dược này, ta sẽ không còn cơ hội vào Thiên Ca Thư Viện nữa." Nguyệt Tinh Thần vừa tìm cách trèo lên cây, vừa nói.

"Ngươi chỉ cần chọn tên yếu nhất trong số chúng đấu một trận, sau đó lấy lý do bị thương không tiếp nhận lời thách đấu nào trong vòng một tháng là được, vừa hay hạn mức kỳ khảo sát là tròn một tháng tới. Với thực lực của ngươi còn e ngại gì chứ?" Gã thư sinh khó hiểu hỏi.

"Không được, nhỡ đâu gã giả heo ăn thịt hổ thì sao? Thời khắc quan trọng này không thể khinh xuất được. Huống hồ ta chỉ còn cơ hội lần này thôi, ngươi cũng biết mà?" Nguyệt Tinh Thần nghiêm nghị nói.

"Tuỳ ngươi, dù sao ngồi mãi ở đây cũng không thể tiếp tục thu thập điểm được. Đến lúc đó những tên khác vượt lên, thì dù có gốc yêu thực thượng phẩm đó, ngươi vẫn phải trượt mà thôi." Gã thư sinh lắc đầu nói.

"Chính vì thế nên ta mới đang ra sức trèo cây đây" Nguyệt Tinh Thần nói.

"Ngươi vẫn cho là có thể trốn ra được sao? Có khi bây giờ bọn hắn đang đứng đợi sẵn ở bên kia tường rồi." Gã thư sinh nói.

"Hả? Ngươi nghĩ đấy là lý do ta trèo cây sao? Á há há." Hắn ôm bụng cười trối chết.

"Vậy ngươi trèo cây để làm gì?" Gã thư sinh xấu hổ hỏi.

"Ta đương nhiên tự có đạo lý của mình." Nguyệt Tinh Thần cười cười đáp lại.

"Hừ, giả thần giả quỷ, ta ngược lại muốn xem xem ngươi làm cách nào phá vỡ cục diện này?" Gã thư sinh hơi tức giận nói.

"Vốn dĩ cũng đâu cần thiết?" Hắn bình thản nói.

"Hửm? Không lẽ, tiểu tử ngươi.." gã còn chưa kịp dứt câu thì đã thấy hắn trèo lên đến đỉnh cây, rồi hắn tay cầm một cái rễ cây bé bằng củ nhân sâm màu đỏ, cắm vào thân cây.

"Không được! Đó là yêu thực thưởng phẩm đấy!" Gã thư sinh thất thanh kêu lên.

Nhưng lúc này cái rễ cây đã hoàn toàn nhập vào thân cây. Còn trên cây theo đà thu nhỏ của cái rễ cây mà mọc ra rất nhiều một loại quả màu đỏ, trông như quả táo mỹ, nhưng bé hơn gấp đôi.

"Haizz, ngươi làm thế này là bù không được mất." Gã thư sinh thở dài nói.

"Cũng không còn cách nào, đổi lấy một gốc yêu thực để vào Thiên Ca Thư Viện. Ta thấy hoàn toàn đáng." Vẻ mặt Nguyệt Tinh Thần tràn đầy quyết tâm.

"Giờ ngươi định làm thế nào?" Gã thư sinh hỏi.



"Chỉ cần đợi đến kỳ hạn là được. Với số quả này thì đứng nhất hoàn toàn không phải vấn đề!" Nguyệt Tinh Thần chắc như đinh đóng cột nói.

"Vậy được rồi, ta đi trước đây. Ngươi cẩn thận đấy."

Gã thư sinh đứng dậy nói.

"Đi thong thả, ta không tiễn ngươi đâu" Nguyệt Tinh Thần cười cười nói.

Gã thư sinh ừm một cái rồi đi ra ngoài tiểu viện.

"Thế nào? Ngươi không kích động được hắn sao?" Một tên hạ nhân nhỏ con răng thỏ chạy đến trước mặt gã thư sinh nói.

"Không ngờ hắn lại quyết đoán như vậy, trực tiếp đổi gốc yêu thực thành quả." Gã thư sinh lắc đầu nói.

"Hả! Ngươi nói hắn làm sao cơ? Đấy là yêu thực thượng phẩm đấy!" Gã hạ nhân kinh ngạc kêu lên.

Dừng một chút, gã lại nói:

"Vậy nhiệm vụ Dư phu nhân giao cho biết làm thế nào bây giờ?" Gã hạ nhân hơi hoảng loạn hỏi.

"Ta sẽ nghĩ cách, dù sao vẫn còn một tháng nữa. Ngươi cứ về bẩm báo với Dư phu nhân trước." Gã thư sinh nói.

"Hừ! Chuyện này mà thất bại, cả ta và ngươi đều không xong đâu." Gã hạ nhân tức giận nói rồi quay người rời đi.

Gã thư sinh nhìn hắn rời đi rồi quay lại nhìn phía tiểu viện một lúc. Hắn thở dài một cái liền xoay người rời đi.

Một tháng sau, trên trời hiện tại là một mảng đen, chỉ còn sáng chút ánh trăng. Dưới sân tiểu viện đang có hai bóng người.

"Nguyệt huynh đúng là giỏi nhẫn nhịn, vậy mà có thể để ngoài tai những lời khıêυ khí©h kia suốt một tháng" gã thư sinh cảm thán nói.

"Ha ha ha! Còn phải cảm ơn ngươi đấy, nếu không nhờ số thức ăn ngươi mang tới, sợ là ta đã phải chết đói trong đây rồi" Nguyệt Tinh Thần cười nói.

"Cũng không là gì, ngày mai là hạn kỳ khảo sát rồi, tại đây chúc mừng Nguyệt huynh trước" gã thư sinh nâng chén rượu trong tay lên, nói.

"Được, hôm nay chúng ta không say không ngủ!" Nguyệt Tinh Thần cao giọng nói, rồi một hơi uống hết chén rượu trong tay.

Gã thư sinh cũng giả vờ uống, mắt liếc Nguyệt Tinh Thần. Trong bụng thầm nghĩ: "Loại như ngươi mà cũng muốn vào Thiên Ca Thư Viện? Chẳng qua vận cứt chó nhặt được gốc yêu thực thượng phẩm, làm ta phải khổ công suốt một tháng nay. Bất quá, đêm nay là kết thúc rồi"

Một hồi lâu sau, gã thư sinh đổ chén rượu trong tay đi, trước mặt hắn là Nguyệt Tinh Thần đang nằm ngủ say như chết.

"Hừ, cuối cùng cũng phát tác rồi" gã nhếch khoé miệng lên cười, nói.

Sáng hôm sau, Nguyệt Tinh Thần mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

"Ai da, đau đầu quá. Ừm.. mình nhớ hôm qua.." hắn lẩm bẩm một hồi xong giật mình kêu lên:

"A! Hôm nay là kỳ hạn rồi" sau đó hắn quay lại nhìn về phía cái cây. Hắn giật mình, ngạc nhiên nói lắp ba lắp bắp:

"Không, không thể nào! Quả đâu hết rồi?"

Hắn chạy một hồi đến quảng trường, đang có một hàng người xếp hàng. Hắn liếc qua liếc lại xung quanh, đúng lúc này thì gã tráng hán lúc trước tiến tới.

"A, Nguyệt Tinh Thần, ta còn tưởng ngươi định trốn trong tiểu viện suốt đời đấy." Gã tráng hán tay cầm nắn nắn cái quả màu đỏ trong tay, giọng điệu chế giễu nói.



"A, ngươi! Tại sao ngươi lại có.." Nguyệt Tinh Thần nhìn chăm chú vào quả trên tay gã tráng hán, nói.

"Ngươi còn không nghĩ ra sao?" Gã tráng hán cười khinh thường nhìn hắn rồi nói.

"Ngươi.." Nguyệt Tinh Thần nghiến răng nghiến lợi, định lao đến gã tráng hán.

Đột nhiên từ phía sau truyền đến giọng nói:

"Ngươi muốn bị khai trừ sao? Đừng quên hôm nay không được phép ẩu đả lẫn nhau." Là gã thư sinh.

Nguyệt Tinh Thần quay phắt lại, lớn tiếng quát:

"Lý Tinh Tử! Uổng công lão tử coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại dám ám toán ta!"

"Hừm, loại con hoang như ngươi cũng muốn làm huynh đệ với Lý Tinh Tử ta? Nằm mơ. Ta chính là ám toán ngươi đấy, sao nào?" Gã thư sinh khinh thường nói.

"Được! Ta nhớ kỹ." Nguyệt Tinh Thần không cam lòng nói, sau đó một mạch rời đi.

Lý Tinh Tử nhếch mày lên nghĩ: "Ngươi nhớ kỹ thì thế nào?"

Chỗ này là một trấn nhỏ, nằm bên cạnh Thiên Ca Thư Viện, Nguyệt Tinh Thần đi vào một cửa hàng, nhìn lên phía bức tường, nói:

"Chủ quán, thanh kiếm này bao nhiêu?"

"Mười lăm linh thạch" gã chủ quán trả lời.

"Hả, ngươi nói đùa à? Một thanh kiếm cùn cũng muốn mười lăm linh thạch? Có khác gì ăn cướp không?" Nguyệt Tinh Thần nói.

"Thế ngươi có mua hay không?" Gã chủ quán vẫn bình thản nói.

"Hừ, mười linh thạch thì ta mua." Nguyệt Tinh Thần nói.

"Không được, hàng chỗ ta đều là tinh phẩm, mười lăm là mười lăm, không mặc cả." Gã chủ quán nói.

"Tinh phẩm? Mấy thanh kiếm cùn này mà cũng là tinh phẩm? Mười hai linh thạch, không bán thì thôi." Nguyệt Tinh Thần khinh thường nói.

"Được, thành giao."

Một lúc sau, Nguyệt Tinh Thần đã tiến đến một khu rừng, cách khá xa Thiên Ca Thư Viện.

"Hừ, chỉ là một Thiên Ca Thư Viện, cùng lắm thì bỏ." Hắn tức giận nói, chân đá viên đá dưới đất.

"Grao!" Viên đá bay trúng một con hổ ở trong bụi, to gấp ba lần Nguyệt Tinh Thần. Nó quay lại đuổi tới phía hắn.

"Á, không xong" Hắn vắt chân lên cổ mà chạy.

Chạy được một hồi thì hết đường. Hắn nhìn xuống phía dưới vực đá, chỉ thấy phía dưới khoảng năm trăm mét là sóng biển đang đập liên tục vào vách đá.

Lúc này con hổ đã đuổi tới ngay phía sau.

"Khốn nạn, ta có làm quỷ cũng không tha cho các ngươi." Nguyệt Tinh Thần hét xong liền nhảy xuống phía dưới.