Nhà Có Chị Dâu Mang Thai

6.63/10 trên tổng số 48 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Editor: A1809M ( Khánh ) Một đêm phong lưu Diệp Trình Nhất gây ra họa, trong nháy mắt liền không chút khách khí đem cục diện rối loạn đẩy cho Diệp Trình Vương. Tiểu tam mang một bụng bầu vào cửa, cuộc …
Xem Thêm

Chương 2 : Tiểu tam vào nhà.
Tôi cho là tốc độ của Diệp Trình Nhất cũng sẽ không nhanh như vậy, làm sao cũng phải không sai biệt một tháng nữa mới đưa người tới. Sự thật chứng minh, tôi quả thật đã đánh giá quá thấp mức độ đáng sợ của nữ nhân cùng sự nhát gan của nam nhân, ba ngày sau kể từ khi gọi điện thông báo, Diệp Trình Nhất liền đưa một tin tức tới: "Tiểu Vương, bọn anh đã lên máy bay, đại khái ba giờ đồng hồ nữa hạ cánh, em gửi địa chỉ qua, đến lúc đó bọn anh trực tiếp đến."

Bây giờ là bảy giờ sáng, vừa may đúng thứ bảy, tôi không cần phải đi làm vốn định đọc sách đến mười giờ, như thế cũng rất tốt, một chốc liền đứng thẳng lên, đầu óc trong nháy mắt thanh tỉnh.

Nhanh như vậy sẽ tới ? Vậy tôi có phải hay không hẳn nên đi chuẩn bị một chút ? Nên gội cả đầu hay chỉ tắm qua ? Thay quần áo khác không ? Nếu không trang điểm một chút thì sao ? Nga không đúng, tôi căn bản cũng biết không trang điểm, thật là ngu ngốc.

Không thể không thừa nhận, trong lòng tôi có chút kích động nho nhỏ, không biết là tại sao, nhưng hơn phân nửa là bởi vì tò mò, dẫu sao kẻ hèn này sống xấp xỉ ba mươi năm, cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp qua một tiểu tam sống sờ sờ.

Hẳn giống như nội dung trên truyền hình vậy, nữ trang xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy, còn đặc biệt có thể câu dẫn người nữa chứ ? Diệp Trình Nhất người này tuy nói là thừa hưởng gen tốt của ba mẹ, dáng dấp tuấn tú lịch sự, lại bởi vì thái độ làm người mà đặc biệt có phong độ của người trí thức, rất mực làm cho con gái yêu thích, nhưng thật lòng không tính là người có tiền, tiểu tam kia đến tột cùng là có toan tính gì, mới như vậy không buông tha, có phải hay không là đổ thừa cho hắn ?

Tôi hết sức "Chân chó" chuẩn bị trái cây, hạt dưa cùng điểm tâm, lại còn cố ý nấu một ấm nước thượng hạng tự mình cất giấu đã lâu đợi hai người bọn họ đến.

Tôi đứng ngồi không yên, đang lúc lòng đầy mong đợi nằm trên sa lon tưởng tượng dáng dấp của tiểu tam kia ra sa, chuông cửa liền reo.

Đến rồi ? Tôi xoạt một cái đứng lên, ba bốn bước tới cửa hỏi một tiếng: "Là ai đấy ?"

"Anh." Không sai, là giọng nói của Diệp Trình Nhất.

Tôi hơi có chút kích động mở cửa, Diệp Trình Nhất đứng ở trước cửa mặt đầy tươi cười, bên cạnh hắn, là tiểu tam mặt cũng đang vui cười.

Lúc này tôi hẳn là cũng nên cười một chút, không thì ít nhất cũng nên bày chút biểu tình muốn cười, nhưng mà không biết bị làm sao, miệng kia giống như là bị người ta dùng keo dán định hình, cố gắng nhiều lần cũng không thể giương lên đường cong.

Diệp Trình Nhất giống như không nghĩ tới tôi sẽ có cái phản ứng này, hắn rõ ràng ngây người một chút, theo bản năng trêu đùa một câu: "Làm sao, nhìn đến ngây ngẩn rồi ?"

Đúng là nhìn đến ngây ngẩn, người con gái xinh đẹp như mỹ nữ vậy, một tiểu dân phổ thông bình thường chưa từng thấy qua việc đời như tôi làm sao không nhìn đến ngốc cho được ?

Tiểu tam ngược lại rất thoải mái tự nhiên, ánh mắt trong suốt nhìn tôi một lúc, trước tiên nâng tay lên đưa tới trước mặt tôi: "Xin chào, tôi là Quý Lạc Giác."

Quý Lạc Giác...Tôi cuối cùng cười một tiếng, có điều là cười nhạt, giả bộ như không thấy bàn tay mảnh khảnh tráng nõn kia, xoay người từ tốn nói: "Vào đi, đóng cửa lại."

Diệp Trình Nhất rõ ràng sửng sốt một chút, phản ứng này cửa tôi ở trong mắt hắn có thể có thể quá mức khác thường, tuy thật ra ngày thường cũng là một bộ dáng không tim không phổi, dáng vẻ cái gì cũng không để trong lòng, nhưng đối mặt với người anh trai đã xấp xỉ một năm không gặp này, bày ra một khuôn mặt lãnh đạm như vậy, quả thực không giống biểu tình thường ngày của tôi.

Hắn trước đem hành lý xách vào cửa, tiếp xoay người dắt lấy bàn tay của tiểu tam, một bộ vợ chồng tình thâm dựa vào nhau đi tới trước mặt tôi ngồi xuống.

Không phải nói chỉ có một đêm cảm tình sao, cho tới bây giờ đối với người ta không có thật lòng sao ? Trong lòng tôi cười lạnh một tiếng : Dáng vẻ kia là làm để cho ai nhìn đây ?

Tôi chỉ đoan đoan chính chính như vậy mà ngồi trên salon, không nói lời nào, cũng không đứng dậy tiếp đãi bọn họ.

Trong không khí tản ra cảm giác lúng túng, Diệp Trình Nhất hẳn cũng không nghĩ tới tôi sẽ cư xử như vậy, nhất thời cũng có chút không biết nên làm gì. Có thể dẫu sao cũng lớn hơn tôi mấy tuổi, đối nhân xử thế cũng khéo đưa đẩy, nhất là giỏi tìm cho mình nấc thang.

Hắn đứng dậy đại khái quan sát một chút căn phòng mấy chục mét vuông của tôi, cười nịnh nọt một câu: "Tiểu Vương, căn phòng này của em cũng không tệ lắm, khuôn nhà tốt, hướng cũng tốt, anh thấy mua được cũng rất đáng giá."

"Nga." Tôi không hứng thú lắm trả lời một câu, cũng không có nói tiếp.

"Ha ha" Diệp Trình Nhất cười khan một tiếng làm tan lúng túng, ánh mắt rơi vào bình nước trên bàn vẫn còn tỏa hơi : "Đây là vừa mới nấu cho bọn anh ? Anh vừa vặn đang khát... Chà, còn có chè Phổ Nhị (!) ư, Lạc Giác...."

(!) : Chè Phổ Nhị, một loại chè được sản xuất ở vùng Vân Nam, Trung Quốc, được ép thành từng bánh.

Tôi theo phản xạ có điều kiện đứng lên, "Ba" một cái từ tay hắn lấy đi bình chè bằng gỗ được chạm trổ, sau đó ngẩng đầu liền thấy Diệp Trình Nhất mặt đầy biểu tình kinh ngạc, lại cảm thấy mình tựa hồ có chút phản ứng thái quá.

"Ừm ừm, cái này..." Tôi cười khan một tiếng: "Phụ nữ có thai không thích hợp uống Phổ Nhị, hai người vẫn nên uống nước đi."

Nói xong, cũng không đợi hai người kia kịp phản ứng, tiện thể giữ vật trong tay cúi xuống ngăn để đồ của bàn trà, sau đó "Rắc rắc" một tiếng, khóa lại.

Lần này Diệp Trình Nhất hoàn toàn ngây người, hắn giống như nhìn một quái vật đem tôi từ đầu đến chân quan sát nhiều lần, tôi đoán nếu như có thể nói, hắn thậm chí muốn ngay tại đây mời đạo sĩ tới nhà tôi, nhìn một chút em gái thân mến của mình, có phải hay không bị đông tây gì đó dây dưa — ngay cả bình chè cũng luyến tiếc không cho anh trai của mình uống.

Mà kỳ quái chính là, tiểu tam Qúy Lạc Giác kia bình tĩnh ngoài dự đoán, dáng dấp kia, giống như căn phòng này là của nàng, mà tôi cùng Diệp Trình Nhất mới là những vị khách không mời mà đến.

Tôi mắt lạnh nhìn nàng, nàng nhưng lại ưu nhã mộ tay cầm lấy cly thủy tinh trong suốt, một tay bưng lên bình nước, sau đó rót đầy rồi đưa đến trước mặt tôi : "Tiểu Vương, uống nước đi."

Tiểu Vương ? Tôi thật là muốn ngửa mặt lên trời thét lớn: Chúng ta thân quen lắm sao, cô có tư cách gì mà gọi tôi như vậy ?

Ánh mắt tôi như lửa, bình tĩnh nhìn Qúy Lạc Giác lần nữa đưa ra bàn tay long lanh như mỹ ngọc, lại ấy ra một cái ly thủy tinh rót đầy, sau đó ung dung đem bình nước để lại.

Nàng tiến tới bên miệng ly nước, nhẹ nhàng thổi lạnh, lại dè dặt uống một hớp, sau đó thỏa mãn nhắm hai mắt ca ngợi một tiếng.

Cũng chỉ chỉ là một ly nước, coi như đã mấy ngày cô không được uống nước, cũng không đến nỗi cảm giác kim chi ngọc dịch tới vậy ?

Tôi oán hận ở trong lòng suy nghĩ, cuối cùng có thể ổn định tâm trạng, miễn cưỡng lộ ra một vẻ mặt ôn hòa hướng Diệp Trình Nhất nói chút câu: "Anh, em đột nhiên nhớ tới một chuyện, trước em hình như đã đáp ứng một người bạn tới tá túc, cho nên cái này tiểu... Chị dâu, em không có biện pháp giúp anh chiếu cố, anh hay là mang nàng đi đi."

Lúc tôi nói lời này mặt đầy vân đạm phong khinh, nhìn vào tôi bây giờ hẳn là hết sức tâm bình khí hòa, bất kể như thế nào, tuyệt đối, khẳng định không lộ ra dù là một tia tức giận, phẫn uất cùng không cam lòng.

"Cái gì ? !" Diệp Trình Nhất lần nữa lần sợ ngây người, nếu không phải hắn hết sức chắc chắn hôm nay không phải là ngày cá tháng tư, nhất định sẽ cho là tôi đang đùa hắn.

"Tiểu Vương sao lại vậy, chúng ta không phải đã nói rồi sao ?"

Nói rồi thì thế nào ? Chẳng lẽ không cho phép người ta đổi ý ? Hơn nữa, cho dù người khác đổi ý, cũng không cho tôi đổi ý ư ?

Tôi vô tình cố ý liếc qua Qúy Lạc Giác, nhưng lúc ánh mắt sắp cùng nàng đối mặt liền thật nhanh rời đi, cường ngạnh trả lời một câu: "Thật ra cũng không còn cách nào khác, em trước một bước đã đồng ý với bạn, làm người không thể nói không giữ lời. Ngại quá, để em mua vé máy bay cho hai người trở về."

Được rồi, đây là tôi đã có thể nhượng bộ hết nước, dù thế nào cũng đã để cho hai người vào nhà uống lý nước, đừng nên không hiểu tốt xấu, được voi đòi tiên a ?

"Nhưng..." Diệp Trình Nhất còn muốn nói điều gì, Quý Lạc Giác lại đột nhiên giơ tay ngăn hắn lại.

Loại khí tràng này quả nhiên không phải ai cũng có thể có, cho dù là Diệp Trình Nhất, trước tiên cũng phải im lặng. Tôi trong lòng cười trên sự đau khổ của người khác: Diệp Trình Nhất a Diệp Trình Nhất, tìm được một tiểu tam như vậy, cuộc sống sau này anh tự mà chịu!

"Tôi có nghe Trình nói qua,..." Quý Lạc Giác nhàn nhạt mở miệng, âm thanh là trước sau như một trong lành tao nhã, mang chút lười biếng không dễ phát giác, cao quý trời sinh khiến người thướng cảm thấy không theo kịp.

"Nếu như em thấy tiền thù lao quá ít, không bằng như vậy, riêng tôi cho thêm em thêm một ngàn nữa, như thế nào ?"

Quý Lạc Giác cười híp mắt nhìn ta, thậm chí đứng dậy nâng lên ngón trỏ tay phải ở trước mắt ta quơ quơ, hàm ý mười phần khıêυ khí©h.

Tôi cảm giác được bàn tay ở trong quần không biết từ khi nào đã nắm thành nắm đấm, thật chặt nắm, móng tay hơi dài cắm vào trong da làm đau ở một nơi nào đó trong cơ thể.

"Không cần !" Tôi nghe mình từ trong kẽ răng phát ra hai chữ, ánh mắt giống như là mang lửa, đưa mắt nhìn nụ cười yêu kiều của Qúy Lạc Giác, hết sức khí phách đáp một câu: "Nói không chăm sóc chính là không chăm sóc, không thể thượng lượng gì !"

Những lời này nói xong, tức giận trong lòng giống như hòa hoãn chút ít, tôi cảm thấy mình so với lúc vừa gặp bọn họ, tâm bình khí hòa rất nhiều.

"Vậy không bằng như vậy, Diệp Trình Nhất giống như là nghĩ được biện pháp tốt nào đấy, hào hứng đề nghị: "Em đưa một ngàn của Lạc Giác đưa cho người bạn kia, để cho nàng đi thuê nhà nơi khác, như vậy em không cần phải làm trái giao ước với bạn, thứ hai cũng có thể tiếp tục giúp anh chiếu cố Lạc Giác, nhất cử lưỡng tiện, có được không ?"

Có được không ? Không được ích lợi gì. Bà cô đây cũng là bởi vì không muốn giúp anh phục vụ tiểu tam, mới cố ý nghĩ ra lý do từ chối như vậy, mấy người nghe không hiểu sao?

"Không được." Tôi dứt khoát cự tuyệt: "Quân tử không thể làm vậy, em không thể đối với bằng hữu như thế, hai người trở về đi thôi."

Nói xong lời này, tôi hết sức giữ chữ tìn lấy điện thoại ra, vào một cái app: "Em bây giờ sẽ giúp hai người đặt vé."

Diệp Trình Nhất nháy mắt choáng váng, hắn hẳn cũng không thể nghĩ ra biện pháp thuyết phục tôi, Quý Lạc Giác vẫn rất bình tĩnh, nàng thậm chí đem ly thủy tinh trong tay thả xuống, chậm rãi đứng lên, kéo tay Diệp Trình Nhất hướng phía cửa mà đi.

Cái này....đi thật ?

Một khắc kia trong lòng tôi xông tới một cỗ ưu tư không rõ, như trút được gánh nặng, lại có chút nhàn nhạt thất vọng.

Diệp Trình Vương ngươi ngu ngốc cái gì ? Hồ ly tinh cuối cùng cũng đi, không phải là hẳn nên trống chiêng vang trời vui mừng sao, có cái gì mà phải thất vọng ?

Trong lòng có chút không giải thích được, chân cũng theo bản năng theo hai người kia đi ra cửa.

Sau đó, một màn kịch tính trong vở kịch liền xuất hiện, Qúy Lạc Giác mở cửa trực tiếp đẩy Diệp Trình Nhất ra ngoài, từ tốn nói một câu: "Trình Nhất, anh trở về đi, yên tâm, Tiểu Vương sẽ chăm sóc tốt cho em."

Sau đó, tôi trơ mắt nhìn Qúy Lạc Giác nắm cửa "ba" một tiêng đóng lại, còn "Rắc rắc" khóa xuống.

Thêm Bình Luận