Chương 14

Kết quả ngay ngày hôm sau, tôi đã nhận được điện thoại từ công ty kia gọi tôi báo tôi đã trúng tuyển. Tôi lại không thấy vui lắm, vội nói với người ta là tôi không đi làm được.

Sau đó, tôi lại lên mạng tìm kiếm công việc mới, tìm được một công ty cách nhà khá gần, quan trọng là có tuyến xe buýt đi thẳng, có điều lương ở đó hơi thấp, quy mô công ty lại rất nhỏ, có vẻ như là doanh nghiệp đang xuống dốc. Môi trường làm việc cũng không được tốt như ở nơi tôi đã làm trước đây. Nhưng cứ nghĩ tới chuyện Mã Thiên Lý sẽ bỏ tiền ra làm hẳn một tuyến xe buýt mới cho tôi là tôi lại thấy thót tim, vội nộp hồ sơ vào công ty này mặc dù không mấy hài lòng.

Lần này Mã Thiên Lý không nói gì, sau khi nghe tôi nói là có thể đi bằng xe buýt thì anh có vẻ rất hài lòng. Trạm chờ xe buýt đó cách tòa nhà chứng tôi ở một đoạn đường nhưng tôi không dám nói điều này trước mặt Mã Thiên Lý. Bây giờ tôi rất sợ vì tôi mà anh lại làm chuyện bất ngờ gì đó.

Từ đó trở đi, tôi bắt đầu đi làm lại, mỗi ngày đều dậy rất sớm. Mấy ngày đầu mới đi làm, mọi việc khá thuận lợi, chỉ là công ty này quy mô rất nhỏ, người quản lý hầu hết đều là họ hàng hoặc người quen của ông chủ. Nhân viên làm việc ở đây cũng đều có mối quan hệ dây mơ rễ má với nhau cả.

Trưởng phòng của tôi tuổi không còn trẻ, những tưởng sẽ có nhiều kinh nghiệm, nhưng khi tiếp xúc rồi mới biết anh ta đúng là loại đầu đất, chẳng biết một cái gì, còn toàn chỉ đạo lung tung, chẳng qua mang tiếng là em vợ của ông chủ, cho nên rất ngang ngược, hống hách. Tôi vừa vào làm việc được vài ngày thì có một đồng nghiệp nói thầm vào tai tôi rằng cần phải cẩn thận với trưởng phòng Lưu, anh ta là một gã háo sắc, rất thích lợi dụng phụ nữ.

Về phần Mã Thiên Lý, anh vẫn rất điềm tĩnh, không lên tiếng ủng hộ, cũng không phản đối, hằng ngày vẫn nấu cơm, chăm sóc tôi. Kiểu lùi một bước tiến ba bước này của anh khiến tôi không cam tâm.

Cuối tuần đó, tôi chủ động đề xuất đi bộ để thư giãn hoặc đến thăm gia đình Mã Thiên Lý. Đã lâu chúng tôi không về thăm bố mẹ rồi. Mã Thiên Lý đồng ý, lái xe đưa tôi về. Mẹ chồng tôi rất nhiệt tình, vừa thấy chúng tôi về, vội ra vườn hái rau làm cơm. Tuy chỉ là những món ăn dân dã nhưng đều do mẹ chồng tôi tự tay xuống bếp nấu. Tôi cũng xuống bếp giúp đỡ.

Mẹ chồng biết chuyện tôi lại đi làm thì chỉ nói: "Nếu con thích đi làm thì cứ đi, còn trẻ có một công việc để làm cũng tốt, chỉ là các con phải chăm sóc nhau cho tốt, bây giờ thời tiết lúc nóng lúc lạnh, thằng Thiên Lý trông thì có vẻ kĩ tính nhưng thực ra lại rất thờ ơ với sức khỏe của mình, có một mùa đông, mọi người ai nấy đều phải mặc áo len mà nó vẫn mặc độc một chiếc áo mỏng, cuối cùng thì lăn ra ốm. Bây giờ kết hôn với con, nó đã đỡ hơn nhiều rồi đây, trước đây ngày ba bữa nó cũng không ăn uống cho đàng hoàng."

Tôi lấy làm lạ, Mã Thiên Lý đâu phải là người không biết cách sống chứ, anh nấu ăn còn ngon như vậy. Tôi vội biện minh cho anh: "Đâu có, anh ấy nấu nướng còn ngon hơn cả con đấy."

"Nó biết làm nhưng cũng lười lắm. Thời gian trước không biết nó sống cái kiểu gì mà cứ thích quần áo nào là mua liền mấy bộ, bẩn rồi cũng không thèm giặt, thay ra vứt đầy một phòng, cũng may nơi nó ở rộng rãi, một phòng thì vứt quần áo, một phòng thì vứt tất, nó cũng thật biết sắp xếp... Cuốỉ cùng mẹ thấy khó coi quá liền tìm người về giúp nó thu dọn."

Tôi ngạc nhiên không thôi, thật không ngờ Mã Thiên Lý lại là người nhếch nhác như vậy, nhưng tủ quần áo bây giờ của tôi đều do anh sắp xếp, rõ ràng anh còn làm tốt hơn cả tôi. Tuy có một dạo anh tìm người về bồi dưỡng tôi, hướng tôi trở thành trợ lý giỏi nhưng đó đều là những lễ nghi giao tiếp, xã giao ngoài xã hội, tôi có cảm giác Mã Thiên Lý không cần thiết tôi làm việc nhà cho lắm, yêu cầu lớn nhất của anh chỉ là để tôi giúp anh lựa chọn trang phục mà thôi. Mà tôi nhớ thời tiết chỉ cần có chút thay đổi thôi là anh đã chú ý tới rồi nhắc nhở tôi mặc thêm áo rồi kia mà. Một Mã Thiên Lý như thế mà lại có thể bê bối như mẹ anh nói sao?

Khi ăn cơm, tôi lén thăm dò Mã Thiên Lý, càng quan sát càng thấy anh không phải là người bất cẩn như vậy. Anh đang gỡ xương cá cho tôi, lúc trước, khi ăn cá, tôi đều tự tay gỡ xương, nhung có một lần chẳng may bị hóc, tôi cũng không thấy có gì to tát, thế mà kể từ đó mỗi lần ăn cá, Mã Thiên Lý đều gỡ xương cho tôi, anh gỡ rất kĩ, vì chuyện này mà tôi còn giận anh, nói đợi ăn được cá của anh thì tôi chết đói mất.

Tôi nhìn nghiêng khuôn mặt đang cặm cụi gỡ xương cá của anh, bỗng phát hiện từ lúc cưới nhau tới giờ, anh chưa bao giờ chê tôi phiền phức mà càng yêu chiều, đối xử với tôi tốt hơn, không hiểu sao tôi lại ngày càng coi đó như một lẽ đương nhiên.

Tôi nhìn vào đĩa rau của mình, trong đó có một số là do Mã Thiên Lý gắp cho tôi. Anh sợ tôi ở nhà mẹ chồng thì ăn không no, nhưng lần nào về thăm, bố mẹ anh cũng gắp cho tôi rất nhiều đồ ăn ngon. Chỉ có tôi, trước khi kết hôn có một dạo còn hay gắp thức ăn cho anh, sau khi kết hôn rồi lúc ăn cơm được anh chăm sóc nhiều thì dần không gắp cho anh nữa, trong bữa ăn cũng rất ít chăm sóc cho anh. Thậm chí tôi còn không biết anh thích ăn gì nhưng anh lại rất rõ sở thích của tôi, thịt kho tàu thì thích ăn nửa nạc nửa mỡ, chân giò thì thích ăn phần da, và trông có vẻ nho nhã thế này thôi nhưng thực ra tôi rất thích ăn móng giò. Cứ cách một thời gian Mã Thiên Lý lại hầm cho tôi một bữa móng giò, anh sợ ngoài hàng làm không sạch sẽ nên đi mua từ sớm về ngâm nước muối, ngày hôm sau mới dùng nồi đất hầm thật lâu, nên nỗi nục cả xương, ăn rất ngon. Anh còn rất biết cách chọn móng giò, theo như anh nói thì anh tiếp xúc với thịt lợn lâu năm như vậy rồi nên việc chọn móng giò ngon chỉ là chuyện nhỏ.

Thế mà Mã Thiên Lý lại không biết cách tự chăm sóc mình sao?

Trên đường từ nhà bố mẹ Mã Thiên Lý trở về nhà, tôi nghĩ hay là mình cứ để ý thử xem, xem rốt cuộc Mã Thiên Lý có phải là người giống như mẹ chồng tôi nói hay không.

Vừa đúng lúc, mấy ngày sau thì trời mưa, lúc tôi ra khỏi nhà, Mã Thiên Lý còn dặn dò tôi nhớ mang ô. Nhưng khi tới công ty rồi, tôi gọi điện cho anh hỏi xem anh có mang ô theo không anh lại chỉ cười, nói: "Anh tưởng trong xe có ô."

Tôi hơi bất ngờ, rõ ràng miệng thì nhắc tôi đem theo ô, nhưng chính mình lại quên mất. Điều này chẳng phải thật lạ sao?

Đến tối về nhà, lúc ăn cơm, tôi càng để ý hơn, liền thấy anh ăn rất nhanh, loáng cái đã xong bữa, còn tôi lại ăn rất chậm, vì về cơ bản tôi chỉ chọn ăn thức ăn ngon, nhưng anh thì cái gì cũng ăn, hơn nữa còn ăn trước những thứ mà biết trước tôi sẽ không ăn.

Tôi không khỏi cảm thấy lạ lùng, trước khi ngủ còn cố tình chạy tới phòng để quần áo để xem. Quần áo đi làm của anh được treo ngay ngắn trong tủ, ban đầu tôi còn tưởng anh sắp xếp rất tốt, nhưng trước khi rời khỏi, tôi bỗng thấy tò mò với những cái ngăn kéo, liền mở chúng ra xem. Bên trong quả đúng là một mớ hổ lốn, lung tung, lộn xộn, cà vạt nhét chung với tất, có ngăn kéo còn nhét cả áo sơ mi nhăn nhúm.

Tôi đang khám phá từng cái ngăn kéo thì Mã Thiên Lý bước tới.

Anh vừa nhìn đã biết tôi làm gì, vội cười giải thích: "Anh tiện tay để lung tung."

Tôi ngây người, Mã Thiên Lý hoàn hảo, rất biết cách chăm sóc vợ đây sao?

Anh chăm sóc tôi tốt như vậy mà không ngờ lại bỏ bê bản thân như thế, thật không thể tin được, tôi vội hỏi: "Anh lắm quần áo như thế mà không sắp xếp gọn gàng, định tìm một phòng để vứt hết đống hổ lốn này vào ư?"

"Không phải, lúc nào tiện đường, anh sẽ mang chúng đến tiệm giặt là để giặt."

Anh vừa dứt lời, tôi liền lục ra được mấy tờ giấy hẹn lấy quần áo. Tôi nhìn qua, trời ơi, có những biên lai từ năm ngoái rồi. Quá kinh ngạc, tôi vội hỏi anh: "Quần áo của anh từ năm ngoái vẫn còn chưa lấy à?"

Mã Thiên Lý ngại ngùng cười. "Lâu quá rồi, anh lười đi lấy."

Tôi thực sự bó tay, đại gia cũng không thể hoang phí đến nỗi thế chứ!

Tôi đúng là quan tâm anh chưa đủ, cũng không biết anh sống như thế nào. Tôi vội mở hết tất cả ngăn kéo ra xem một lượt, soạn tất, cà vạt, đổ lót để riêng vào các ngăn tủ rồi lấy hết giấy hẹn lấy quần áo ra, vừa làm vừa nói: "Anh làm thế này thì vừa tốn tiền vừa tốn thời gian, quần áo của anh toàn đồ đắt tiền, nếu anh không tự mang hoặc tự lấy được thì hoàn toàn có thể bảo người ở tiệm giặt đến tận nhà lấy đồ và trả đồ mà, như vậy cũng tránh được việc anh lãng quên nó."

Sau khi sắp xếp quần áo cho anh xong, tôi lại nhớ tới tủ giày, có điều Mã Thiên Lý đã ngăn tôi lại, bảo tôi để mai hẵng dọn, anh buồn ngủ rồi.

Tôi không khỏi bật cười, quen anh lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy vẻ lo lắng và khó xử hiển hiện trên gương mặt anh, chắc chắn anh không ngờ rằng tôi lại nghĩ tới chuyện sắp xếp tủ quần áo cho anh, vì trước đây mỗi khi dọn phòng, tôi cũng chỉ mở tủ của anh ra xem qua, nhìn thấy đã gọn gàng, ngăn nắp thì cũng chẳng để tâm nữa.

Lúc lên giường đi ngủ, tôi vẫn muốn nói ra những suy nghĩ của mình, thời gian gần đây tôi thấy mình ngày càng sơ suất với anh, liền tự kiểm điểm: "Thiên Lý, sau khi chúng mình kết hôn đều là anh chăm sóc cho em, em chẳng chăm lo gì được cho anh, sau này chúng ta cùng sẻ chia việc nhà có được không?"

Mã Thiên Lý nghe thấy thế thì cười nói: "Em vừa mói bắt đầu đi làm trở lại, sẽ không tránh khỏi việc chưa quen với sự mệt mỏi, đợi em thích nghi rồi thì lúc đó làm cũng chưa muộn." Tim tôi thấp thỏm không yên, liền ngước nhìn Mã Thiên Lý. Trong lòng vừa nghĩ tới lời mẹ chồng nói vừa nghĩ đến những việc anh đã làm cho tôi, rất nhiều thứ mâu thuẫn nhưng vừa nghĩ tới tình hình của anhh thì dường như lại có thể giải thích được rõ ràng.

Tôi dò hỏi: "Thiên Lý, Lộ Tâm Ái trong ký ức của anh có phải rất biết cách chăm sóc cho anh không?"

Anh ngây ra một lúc rồi nở nụ cười vui sướиɠ, không giống như là để tôi yên tâm mà từ trong ánh mắt của anh, tôi nhận ra được sự hạnh phúc ngập tràn, "ừ, em luôn chăm sóc tốt cho anh, em không muốn để anh giặt quần áo, luôn nói anh giặt không sạch, nên tất cả cổ áo và tay áo em đều chải rất kĩ, phơi khô rồi, em lại cất từng chiếc một, phân loại quần áo để riêng, còn nói với anh ngày nào thì mặc bộ nào. Anh luôn vứt tất lung tung, lúc đầu em còn buộc từng chiếc lại với nhau, sau này thấy bực mình, em liền mua một lúc mười đôi tất giống hệt màu nhau. Mùa đông anh hay quên mặc thêm áo ấm, em đi làm từ sớm nên đều đặt hết quần ảo của anh lên xô pha nhưng anh vẫn luôn quên đeo găng tay, sau này em bực mình, đã mua rất nhiều găng tay, nhét vào mỗi bền túi một chiếc, khiến túi quần của anh lúc nào cộm lên, người bán rau bên cạnh còn cười trêu anh mãi..."

Cảm giác đó thật kỳ lạ, không phải cảm động cũng không phải phấn khích, tim tôi như đập nhanh hơn.

Giống hệt như cách anh yêu chiều tôi vậy, Lộ Tâm Ái trong ký ức của anh chăm sóc anh đến như vậy, coi anh như người yêu quý nhất trên đời. Sao anh lại đến với tôi - một người vô tâm, một người coi tất cả mọi thứ anh làm cho mình đều là lẽ đương nhiên? Tôi khẽ ôm lấy khuỷu tay anh, bỗng thấy tim đau nhói mà không nói nên lời.

Tôi muốn làm một người vợ tốt nên sẽ bắt đầu học cách quan tâm anh, quan sát anh thích ăn gì, có những sở thích gì. Lúc ăn cơm, mắt tôi cứ dán chặt vào đũa của Mã Thiên Lý, anh do dự gắp một nhánh đậu cô-ve rồi hỏi tôi: "Tâm Ái, em không sao chứ?"

Tôi ngại ngùng lắc đầu, sau đó lại nghĩ vốn không nhất thiết phải làm như vậy, hỏi thẳng anh chẳng phải tốt hơn sao?

Kết quả sau khi nghe tôi hỏi, Mã Thiên Lý chỉ "ồ" một tiếng rồi nói: "Thực ra khẩu vị của chúng ta khá giống nhau, những món em thích ăn thì anh đều thích, anh không kén ăn đâu."

Tôi rất thất vọng nhưng không từ bỏ mà tiếp tục truy hỏi: "Vậy anh không đặc biệt thích món gì ư?"

Mã Thiên Lý nghĩ một lúc rồi nói: "Tâm Ái, em làm như vậy không bằng ngủ cùng anh một đêm đâu."

Anh nói quá thẳng thắn khiến mặt tôi đỏ lựng cả lên. Sau lần mâu thuẫn ngày hôm đó, chúng tôi có làm chuyện đó mấy lần, chỉ là không còn đều đặn như trước đây, chứng tỏ anh rõ ràng có quan tâm đến cảm xúc của tôi.

Tuy chúng tôi đã là vợ chồng hợp pháp, nhưng nói đến chuyện đó lúc này quả thực không được hay cho lắm, có điều tôi phải công nhận rằng anh nói đúng, tôi rõ ràng có thể dùng cách đó để khiến anh vui hơn. Từ lúc kết hôn đến giờ, tôi đều rất bị động, thế nên tối đó tôi đã chủ động ôm anh.

Thực ra tôi cũng giống như Vương Thắng Nam, trong lòng đều có những suy nghĩ thiếu đứng đắn, nhưng chỉ vì trong việc này Mã Thiên Lý quá thành thục, tôi lại có chút e ngại, rõ ràng rất thích cảm giác ôm anh nhưng lại không chịu thể hiện, cũng rất ít khi chủ động.

Lần này tôi chủ động nâng mặt anh lên, nói: "Nè, ông xã, sau này em cũng sẽ yêu chiều anh, giống như em trong ký ức của anh vậy, em cũng sẽ giặt quần áo cho anh, có được không?"

Mã Thiên Lý nở nụ cười ấm áp, đầy hàm ý.

Tôi chủ động sáp lại gần hôn anh. Tôi muốn cho anh thấy sự ấm áp của mình để anh biết tôi cũng yêu anh, tuy không cuồng nhiệt, thâm tình như anh nhưng tình yêu tôi dành cho anh là thật.

Tôi bắt đầu cố gắng làm một người vợ tốt, cũng giống như Mã Thiên Lý đã chăm sóc cho tôi vậy, tôi cũng sẽ chú ý đến cả giày của anh nữa. Giày bẩn hay không, có cần lau chùi không, hay quần áo nên mặc như thế nào, có cần mang đi giặt không...

Tôi bắt đầu lưu tâm đối với tất cả mọi việc, từ khi lưu ý tới các việc thì tôi phát hiện hóa ra mình có nhiều việc để làm đến vậy, hóa ra muốn chăm sóc tốt cho một người lại phải bỏ ra nhiều tâm huyết và công sức đến vậy. Hơn nữa, tôi luôn nghĩ anh làm ông chủ thì công việc nhàn nhã nên mới có nhiều thời gian nấu cơm và đưa tôi đi dạo, khi để tâm rồi tôi mới biết thực ra công việc của anh vốn chẳng nhàn nhã gì, chẳng qua là anh đã sắp xếp dành hết thời gian rảnh rỗi của mình cho tôi mà thôi.

Mã Thiên Lý cũng thấy được sự thay đổi của tôi, liền nhìn tôi với ánh mắt khích lệ, lộ rõ vẻ vui sướиɠ.

Tôi được anh khích lệ nên càng cố gắng thay đổi mình. Tối ăn cơm xong, tôi còn khoác tay anh đi dạo. Nơi chúng tôi ở mặc dù sầm uất nhưng vẫn giữ được vẻ thanh tịnh, bao quanh khu nhà là một quần thể rộng lớn, bốn bề là những bức tường cao và nhiều vườn cây nhân tạo, rất bắt mắt. Bước ra khỏi cổng lớn của tiểu khu là ra ngay mặt đường với những trung tâm thương mại lớn nhỏ. May mà lúc này đã quá giờ cao điểm, trên đường không còn đông đúc nữa. Chúng tôi ăn tối xong mới đi dạo nên cũng chẳng có chủ đích đi đâu, loanh quanh một lúc thì về nhà đi nghỉ.

Trong thời gian thử việc, tôi làm rất tốt, nhờ có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này mà tôi chiếm thế thượng phong, thậm chí còn biết nhiều hơn cả gã trưởng phòng đầu đất. Tôi không khỏi cảm thấy mình rõ ràng là có chút tài năng mà chỉ được xếp vào vị trí này, thực quá bất công.

Hằng ngày đi làm bằng xe buýt rất vất vả, vì lượng người đi tuyến xe này khá nhiều, ngày nào cũng phải chen chúc cả lúc đi lẫn lúc về.

Có điều tôi không dám phàn nàn với Mã Thiên Lý bất cứ vấn đề gì, vì tôi sợ anh sẽ làm quá mọi chuyện lên, khiến tôi không còn giống với một người bình thường nữa. Tôi chỉ muốn cùng anh sống một cuộc sống vợ chồng bình thường mà thôi.

Hôm đó, khi công ty trả lương thử việc, tôi vì làm tốt được thưởng thêm hai trăm tệ. Tôi hết sức vui mừng, sau thời gian nghỉ việc ở nhà, đây là lần đầu tiên tôi được cầm những đồng tiền do chính mình làm ra. Nếu là trước đây, tôi sẽ nghĩ ngay tới việc mời Vương Thắng Nam đi ăn một bữa, nhưng bây giờ trong đầu tôi chỉ có hình bóng của Mã Thiên Lý. Mặc dù thường ngày anh ăn sơn hào hải vị quen rồi nhưng chung quy anh cũng chẳng phải là người kén ăn, với số tiền lương này, tôi có thể mời anh một bữa ăn đơn giản, ngon miệng, quan trọng hai vợ chồng đều vui là được rồi.

Cho nên vừa tan làm, tôi liền gọi điện thoại, hỏi anh có muốn ra ngoài ăn cơm không. Anh có vẻ rất vui, thế là tôi liền chọn nhà hàng mà trước đây tôi và Vương Thắng Nam thường tụ họp. Sau khi đến nơi, tôi gọi hai món chính cho Mã Thiên Lý, còn không quên hỏi anh: "Anh ăn được mấy món đó không?"

Tuy anh không cười nhưng biểu cảm vô cùng hạnh phúc.

Thực ra anh là người rất ít khi cười, khi không ở cùng tôi, anh lúc nào cũng rất nghiêm túc, có vẻ như bây giờ anh đang rất vui, tâm trạng thoải mái nên trông hiền hòa hơn hẳn mọi khi.

Lúc ngồi ăn, tôi bỗng nghĩ ra một việc, liền nói với anh: "Đúng rồi, chắc chắn là em cũng có món sở trường đúng không, từ lúc lấy nhau đến giờ, toàn là anh nấu cơm, anh nói cho em biết sở trường của em là làm món gì đi, khi nào có cơ hội, em sẽ thử làm cho anh ăn."

Kết quả anh lại nói bằng giọng điệu châm chọc: "Hay là thôi đi, thực ra các món em nấu, mùi vị cũng đủ đến thế thôi."

Tôi vẫn không chịu từ bỏ. "Sao mà thôi được, sao em có thể không có món sở trường nào chứ?"

Lúc này Mã Thiên Lý mới nói: "Đúng là em cũng có vài món sở trường, em nấu mì ăn liền cà chua hiệu Khang Sư Phụ rất ngon, Tráng Tráng rất thích ăn, em còn biết làm cá hấp, đợi anh hấp xong cá thì em sẽ cho hương liệu hiệu Lee Kum Kee vào."

Tôi bực mình lẩm bẩm: "Em không thể ngốc như vậy chứ?!"

"Không phải ngốc." Mã Thiên Lý gắp thức ăn cho tôi. "Công việc của em rất căng thẳng, mỗi lần về đến nhà đều mệt lả, anh lại chỉ bán thịt nên chắc chắn có nhiều thời gian rảnh hơn em."

Thế nhưng bây giờ anh không cần tôi thay đổi gì sao?

Tôi liền hỏi: "Nhưng bây giờ em không giống trước đây nữa, anh không hy vọng em có chút thay đổi gì sao?"

"Có một thứ khác, đó là cách xưng hô... Trước đây em không gọi anh như vậy..." Mã Thiên Lý cứ như nghĩ đến một việc thú vị vậy.

Tôi ngại ngùng, mặc dù rất nhiều người sau khi kết hôn đều đổi cách gọi sang chồng hoặc ông xã, nhưng tôi luôn cảm thấy gọi như vậy có vẻ kỳ kỳ, tôi thích gọi anh là Thiên Lý hơn.

Tôi nhỏ nhẹ hỏi anh: "Vậy Lộ Tâm Ái trước đây có hay gọi anh là ông xã không? Bây giờ em vẫn luôn cảm thấy khó mà mở miệng ra gọi như vậy."

"Em gọi anh là anh chàng bán thịt."

Tôi bỗng phì cười. "Ồ, anh chàng bán thịt." Xem ra cho dù là thế giới nào thì bản tính của tôi vẫn như vậy.

Dường như Mã Thiên Lý lại nghĩ tới chuyện gì đó, trong ánh mắt anh chất chứa đầy cảm xúc. Anh đang nhìn chằm chằm vào mặt tôi, chăm chú đến mức khiến tôi không dám ngẩng đầu lên.

Lúc đi ăn về, tôi muốn cùng anh đi dạo thêm, chúng tôi đi bộ qua một con đường vòng, nhưng không ngờ đường đó đang được sửa chữa, có rất nhiều ổ gà và sỏi đá. Mã Thiên Lý thấy vậy thì liền muốn đi đường khác.

Tôi lại thấy chẳng có vấn đề gì, giẫm thẳng lên những hòn đá đó, nói: "Không sao, anh nắm tay em, chúng ta cùng đi là được rồi."

Mã Thiên Lý chau mày nhắc nhở: "Em bao nhiêu tuổi rổi, mau xuống đi, cẩn thận trẹo chân đấy."

Tôi còn cố tình đi thêm vài bước để chứng minh cho anh thấy chẳng có gì nguy hiểm cả, kết quả không để ý liền giẫm phải một hòn đá vênh, chân tôi bị trẹo một cái, cả người nghiêng ngả ngã xuống. Tôi nghĩ chỉ cần ngồi xoa một lúc là khỏi, ai ngờ Mã Thiên Lý nhất định đòi cõng tôi đi.

Tôi vội xua tay nói: "Em lớn thế này rổi, bị người khác nhìn thấy chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?"

Mã Thiên Lý không nói nhiều, cõng tôi lên.

Tôi không còn cách nào khác, đành leo lên lưng anh, nói: "Đi đường tắt nhé, không thì xấu hổ lắm."

Anh không đáp lời nhưng lúc tựa đầu vào vai anh, tôi có thể cảm nhận được là anh đang cười thầm.

Cái anh chàng này!

Tôi giận dỗi hỏi: "Anh cười cái gì?"

"Không có gi, chỉ là không ngờ em lại làm một chuyện trẻ con như vậy." Anh cười có vẻ vui lắm, nhưng tôi lại chẳng thấy buồn cười tẹo nào, thầm hiểu trong ký ức của anh, tôi chắc chắn cũng từng làm những việc trẻ con như vậy, cho nên mới nói bản tính con người khó thay đổi, dù ở đâu, trong hoàn cảnh nào thì có hành động giống như vậy mà thôi.

Tôi bĩu môi hỏi anh: "Vậy lần trước em bị trẹo chân như thế nào?"

"Lúc đó mình đang đi du lịch, em một mực muốn thi với anh xem ai xuống núi trước, anh đã nói xuống núi không được chạy nhưng em không nghe, cuối cùng mới đi được nửa chặng đường thì bị trẹo chân, đau đến mức mắt em đỏ hoe, gần đó lại không có ai cả, cuối cùng vẫn là anh cõng em xuống núi... Rất nhiều người đã nhìn thấy cảnh ấy."

"Ồ." Tôi không cam tâm, lẩm bẩm. "Lần đó đâu có giống lần này, lần này là do chẳng may, hơn nữa em vẫn có thể tự đi được, chắc chắn lần sau em sẽ không tái phạm chuyện này một lần nữa."

Anh lại nói: "Bản tính thường khó thay đổi, có rất nhiều việc chỉ là trùng hợp mà thôi, nói thật là làm chồng của em, anh cứ phải thấp tha thấp thỏm ấy, rõ ràng biết em giẫm lên rồi sẽ bị thương mà vẫn phải giương mắt nhìn em bước đi."

Tôi im lặng một lúc mới nói: "Nhưng chỉ có như vậy em mới trưởng thành hơn, nếu em là Lộ Tâm Ái anh cho làm cái gì thì làm cái đó, nếu em là một người không có lập trường, lý tưởng sống thì em cũng sẽ không có khả năng biết yêu người khác... Tuy thu nhập của em không nhiều, công việc lại bận rộn nhưng lúc muốn, em vẫn có thể mời anh ăn cơm, có thể trải qua mỗi ngày tràn đầy năng lượng, có thể thông cảm cho sự vất vả của anh, có thể hiểu được anh cũng đang ra sức làm việc, và sẽ trở nên trưởng thành hơn, em muốn theo kịp bước chân anh, cho dù chỉ là một bước nhỏ, em cũng muốn trở nên chín chắn hơn, thận trọng hơn."

Tôi dừng lại một chút, trong lòng không khỏi căng thẳng. Tôi chưa từng nói với anh những lời đường mật như vậy vì luôn cảm thấy nó sến súa, nếu xem phim mà nghe thấy những lời này, chắc chắn tôi sẽ cười ngặt nghẽo, nhưng trong hoàn cảnh này, tôi rất muốn Mã Thiên Lý biết trong lòng tôi luôn ấp ủ thứ tình cảm như vậy.

"Ban nãy em biết giẫm lên đá là nguy hiểm nhưng em vẫn làm vì có như vậy em mới có thể cùng đồng hành với anh."

Không biết Mã Thiên Lý suy nghĩ những gì, anh không nói một lời, từ đó trở đi không đề cập đến chuyện không để tôi đi làm, cũng không nói những lời bóng gió nữa.

Tôi cũng bắt đẩu kể cho anh nghe những chuyện vụn vặt về công việc của mình, trước đây tôi không nói gì với anh, chủ yếu là vì anh làm ăn lớn như vậy, chắc sẽ chẳng buồn nghe kể về công việc nhỏ nhặt của tôi, thế nhưng bây giờ tôi suy nghĩ khác rồi. Tôi muốn kể cho anh nghe những câu chuyện thú vị mà mình được nghe, được thấy hằng ngày. Ngay cả chuyện trưởng phòng Lưu thích lợi dụng phụ nữ, tôi cũng kể.

Mã Thiên Lý nghe xong tuy không nói gì nhưng rõ ràng có vẻ hơi lo lắng.

Tôi vội xoa dịu anh." "Anh yên tâm đi, tóc em ngắn thế này, anh ta chắc chắn không để ý tới em đâu, hơn nữa em cũng sẽ không cho anh ta có cơ hội đó."