Nha Đầu Khờ

4/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hắn - một đại thiếu gia - cưng chiều nàng như bảo bối, có bao nhiêu món ngon, vật lạ đêu cho nàng nếm trước, có chuyện gì đều bênh vực nàng khiến ai cũng ghen tị. Vậy nên, đến khi hắn bị ép hôn, hắn l …
Xem Thêm

Tiếng "phu nhân" khủng khϊếp làm bất hòa này của hắn vừa ra, Văn lão thái quân nhất thời giật mình, tiếp theo Văn phu nhân có phản ứng trước tiên, hai mắt trừng lớn, giọng căm hận hét rầm lêm --

“Quả nhiên là ngươi! Ngươi đồ hạ lưu tạp chủng, lúc trước ta sớm cho ngươi chết......”

“Liền giống như gϊếŧ mẹ ta như vậy sao?” Mỉm cười tiếp lời, ánh mắt Văn Thiếu Thu cũng rất lạnh lẽo. “Đáng tiếc là, năm đó ngươi hạ độc gϊếŧ mẹ ta, lại làm cho ta tránh được một kiếp, nhất định hôm nay thất bại là ngươi”.

Nhớ năm đó, hắn cũng là đứa trẻ ngây thơ vô lo, ở trong trang viên nho nhỏ, mỗi ngày vui vẻ cùng cha mẹ sống qua.

Cho đến khi hắn mười tuổi năm ấy, cha bệnh mất, chính thất Văn gia vẫn chưa sinh hạ con cái, kẻ "tạp chủng" hắn trở thành hương khói duy nhất của Văn gia, tổ mẫu lúc ấy mới không để ý con dâu phản đối, cương quyết đón hắn về.

Mẫu thân bởi vì xa không được hắn, cũng đi theo về tới Văn phủ, vật chất cuộc sống tuy rằng không thiếu thốn, nhưng lại bị chính thất Văn phu nhân kia ức hϊếp, sống không yên, cho đến ngày đó.......

Ngày đó, hắn cùng với nương tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, Văn phu nhân......

Đúng vậy! Hắn vẫn gọi bà ta là phu nhân, bởi vì vị chính thất này cho rằng hắn chính là tạp chủng do nha hoàn sinh, chưa bao giờ cho phéo hắn gọi bà ta là đại nương, hắn chỉ có thể cùng với nô bộc giống nhau gọi bà ta là phu nhân...

Ngày đó, nha hoàn của hồi môn bên người theo từ nhà mẹ đẻ của Văn phu nhân đột nhiên bưng một mâm điểm tâm đến, nói là phu nhân đặc biệt muốn ả đưa tới cho bọn họ nếm thử.

Vốn là mẫu thân còn vui vẻ không thôi, nghĩ đến phu nhân rốt cục nguyện ý tiếp nhận hai mẫu tử bọn họ, lập tức cười thoải mái mời hắn đến ăn.

Nhưng hắn bởi vì chán ghét phu nhân ngày thường ức hϊếp mẫu thân, không muốn nhận ý tốt này, ở một bên vua đùa một mình; Mà mẫu thân hắn không nghi ngờ về điểm tâm này sau khi ăn không bao lâu, miệng lại sùi bọt mép té trên mặt đất, hắn sợ tới mức vội vàng chạy đi tìm người cầu cứu, nhưng cuối cùng mẫu thân vẫn là hết cách xoay chuyển.

Bởi vì hắn chính mắt thấy mẫu thân bị độc chết, mặc dù khóc lên án nha hoàn Văn phu nhân hại chết mẫu thân, mọi người tuy có nghi ngờ nhưng cũng không dám nhiều lời; Đồng thời cách không đến một ngày, nha hoàn đáng nghi kia bị người ta phát hiện ngoài ý muốn chết chìm ở cái hồ nhỏ trong phủ, vì thế mọi người lại câm như hến.

Mà tổ mẫu như ý thức được cái gì, rốt cuộc cũng là không muốn truy cứu, coi như không có phát sinh chuyện gì.

Mà hắn thì bởi vì hoảng sợ quá, làm cho thân thể cũng xảy ra vấn đề, liên tiếp hơn mười ngày sốt cao không lùi, ý thức không rõ, cho đến rốt cục tỉnh lại, nhưng lại đem toàn bộ trí nhớ trước kia quên đi.

Cũng bởi vì như thế, tổ mẫu lại quyết định để cho hắn nhận Văn phu nhân là mẹ, cũng vì phòng ngừa có kẻ tiết lộ, còn sa thải hạ nhân bên trong phủ, thay nô bộc mới, nghĩ như vậy có thể cho bọn họ thành mẫu tử thật.

Đáng tiếc lão nhân gia bà ngàn tính vạn tính, lại vẫn như cũ không thể làm cho Văn phu nhân đối hắn có tình thân mẫu tử; Mà hắn ngay cả mất đi trí nhớ, vừa lại không hiểu sao đối với Văn phu nhân luôn có cảm giác xa cách mà không lý do bên trong.

Ngược lại hắn hàng đêm nằm mơ, trong mộng luôn luôn có khuôn mặt mơ hồ của người phụ nữ yêu thương gọi hắn là Thu nhi, làm cho hắn cảm giác tưởng nhớ mãi, hơn nữa mỗi khi tỉnh mộng, hắn liền tự nhiên khóc lên.

Tình trạng như thế kéo dài gần ba năm, một đêm nọ, hắn lại nằm mơ khóc tỉnh, nhưng mà lần này tỉnh lại cũng không giống dĩ vãng mờ mịt như vậy, ngược lại trong đầu như là có vô số hình ảnh xẹt qua, một màn lại một màn nhảy ra lại biến mất, mà hắn từ đầu kinh ngạc đến cuối cùng thì yên lặng.

Đúng vậy! Đêm hôm đó, trí nhớ hắn vô cớ biến mất không ngờ đã trở lại, vì thế hắn mắt nhìn lạnh lùng đối với hết thảy bên trong Văn phủ, rất sợ giống như mẫu thân bị hạ độc, hắn bắt đầu nuôi “Bánh Trôi” thử độc, sau lại còn nuôi thêm cái nha đầu khờ ngốc mắt hết hy vọng kia.

Mấy năm kế tiếp, hắn làm bộ như trí nhớ chưa từng khôi phục, hắn cười gọi nữ nhân kia là "nương'', cho đến lúc hắn cảm thấy thời cơ chín mùi, mới triển khai hành động -- hai năm trước tìm tới Vương Nhị, đặt bẫy hết thảy, nay xem ra, hiệu quả rất tốt, không phải sao?

Nghĩ vậy, Văn Thiếu Thu nở nụ cười, chỉ là nụ cười kia không hề ấm áp, mà rét lạnh làm cho người khác run sợ.

“Thiếu, Thiếu Thu, con...... Con nhớ tới cái gì sao?”

Kinh ngạc nhìn tôn nhi, Văn lão thái quân run rẩy hỏi.

Đôi mắt lạnh lùng không mang theo cảm tình hướng nhìn bà, Văn Thiếu Thu khóe miệng gợi lên chế nhạo. "A.... Con cái gì cũng đều nhớ, tổ mẫu”.

“Cái gì, khi nào?” Hắn vì sao chưa từng nhắc tới?

"Năm con mười ba tuổi" Nhìn khuôn mặt lão nhân gia khϊếp sợ, hắn cười đến thoải mái. "Thế nào? Tổ mẫu, ngài thực kinh ngạc sao? Có gì đáng kinh ngạc đâu?”

"Con.... Vì sao không nói?” Văn lão thái quân run giọng khẽ hỏi.

“Nói cái gì?” Mỉm cười hỏi lại, tiếng nói hắn hết sức êm ái, lại làm cho người ta nhịn không được phát run. “Nói ai hại chết mẹ ruột con sao? Tổ mẫu, ngài biết không? Con nghĩ ngài biết đi?"

Hắn vừa nói ra lời này, Văn lão thái quân lưng vốn thẳng nhất thời xương cốt co quắp lại, cả người thở hắt dường như yếu đuối ở trên ghế, vẻ mặt giật mình nhìn hắn.........

Hắn cái gì cũng biết, nhưng lại giả bộ không biết chút gì qua nhiều năm như vậy, cũng không làm cho người ta phát hiện......

Chẳng lẽ tâm tư của hắn đúng là sâu kín như thế, sâu kín đến mức biết rõ Nguyệt Phù hạ độc gϊếŧ mẹ ruột của hắn, hắn vẫn có thể ở mặt ngoài cười vui vẻ kêu bà ta một tiếng nương, thỉnh thoàng đối bà ta bày tỏ hiếu thảo, nhưng lại ngầm.........

Lại......

“Chẳng lẽ tất cả cái này là con xếp đặt thật?" Tinh thần gắng gượng, Văn lão thái quân muốn hắn nói rõ ràng.

“Tổ mẫu, ngài nói xem?" Hắn mỉm cười hỏi lại, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

“Là nó! Chính là tạp chủng này xếp đặt, là nó......" Một bên, Văn phu nhân kêu khóc lên án.

“Câm mồm!” Lớn tiếng quát bảo bà ta ngưng lại tiếng thét chói tai, Văn lão thái quân nhìn khóe miệng vẫn luôn cười của tôn nhi, trong lòng dĩ nhiên hiểu được, nhưng lại còn có một chút khó hiểu. "Cho dù con muốn báo thù, hai năm trước có thể tố giác tất cả, vì sao phải chờ lâu như vậy?”

"Con nghĩ, tuy rằng Văn phu nhân tuổi không nhỏ, nhưng là vẫn còn có một chút cơ hội, nếu làm cho bà ta mang thai tạp chủng, muốn xem bà ta lo lắng vứt bỏ đi, hay là cứ giữ lấy, sau đó vụиɠ ŧяộʍ sinh hạ rồi đem cho người ta nuôi nấng, lúc đó chuyện chẳng phải thú vị sao?" Đuôi lông mày nhếch lên, Văn Thiếu Thu cười đến ác ý. "Bà làm cho ta cùng nương ta chết, ta nếu làm cho bà cùng đứa nhỏ chính mình sinh xa cách, vậy cũng không sai, đáng tiếc là cái bụng của bà chống đối, làm cho ta mất hứng".

"Ngươi lòng dạ thật nham hiểm! Ngươi còn không bằng súc sinh.....” Biết được tính toán này của hắn, Văn phu nhân lập tức lớn tiếng thét chói tai, miệng mắng không ngừng.

"Ta nham hiểm?" Như là nghe được cái gì buồn cười, Văn Thiếu Thu đầu tiên là cười ha ha hai tiếng, lập tức mặt biến sắc mắt hung tợn trừng bà ta, ánh mắt sắc bén như muốn đem bà ta ra chém. “Ta có nham hiểm như ngươi không? Hôm qua nếu không có Hỉ Phúc ăn cháo trước, hôm nay ta còn có thể đứng ở chỗ này mà so sánh ngươi và ta ai nham hiểm sao? Ngươi hạ độc ở trong cháo, làm hại Hỉ Phúc từ nay về sau thành phế nhân, ngươi dám nói ta nham hiểm sao?"

“Cái gì? Lại có việc này?” Văn lão thái quân kinh hãi ngạc hỏi, lại ngạc nhiên không thôi.

Câu hỏi của lão nhân gia rất nhanh được giải đáp, bởi vì Văn phu nhân ác độc cười ha hả --

"Ra tiện tì kia thực sự trúng độc, chỉ tiếc không thuận tiện độc chết ngươi luôn....."

Bốp!

Thêm Bình Luận