Nha Đầu Khờ

4/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hắn - một đại thiếu gia - cưng chiều nàng như bảo bối, có bao nhiêu món ngon, vật lạ đêu cho nàng nếm trước, có chuyện gì đều bênh vực nàng khiến ai cũng ghen tị. Vậy nên, đến khi hắn bị ép hôn, hắn l …
Xem Thêm

"Em, ngón tay của em cử động được nè!"

Nghe tiếng, Văn Thiếu Thu vừa sợ, vừa vui, không nghĩ nhiều lập tức xoay người chạy đến bên giường, nắm tay nàng lên run rẩy nói: "Em thử cử động nữa đi! Lại động một lần nữa cho ta xem...."

Tuy rằng không dễ dàng, nhưng Hỉ Phúc vẫn là thực cố gắng muốn co ngón tay lại, vì thế...... Đầu ngón tay thực sự hơi nhúc nhích, không rõ ràng, nhưng thực sự có động đậy.

“Động! Thực sự động!” Văn Thiếu Thu vui mừng cười to, không nén được ôm nàng hôn thật mạnh.

“Tuy rằng hiện tại chỉ là ngón tay, nhưng từ từ luyện tập, về sau là có thể khôi phục như thường”

"Ừ!" Gật đầu như bằm tỏi, Hỉ Phúc trong mắt hai hàng nước mắt vui vẻ.

Ô...... Chờ thân thể nàng từ từ tốt lên, sẽ không lại liên lụy thiếu gia!

Bởi vì quá mức vui vẻ, hai người không khỏi ngây ngốc nhìn nhau cười, thật lâu sau, Văn Thiếu Thu mới nhớ tới Thượng Quan Thanh Phong cùng nữ tử lạnh lùng xinh đẹp kia, vội vàng đuổi theo, ai ngờ không thấy bóng dáng hai người kia, đành phải quay lại phòng.

“Vị kia cô nương đâu?” Thấy hắn lại lộn trở lại, Hỉ Phúc nhịn không được tò mò hỏi.

"Không rõ lắm!" Lắc đầu, Văn Thiếu Thu nhẹ giọng nói: "Ta nghĩ là cùng Thượng Quan huynh rời đi"

Sững sờ gật gật đầu, Hỉ Phúc không rõ bọn họ vì sao ngay cả tiếng chào cũng không cứ thế bước đi, nhưng là trong lòng cũng rất cảm kích bọn họ.

“Hỉ Phúc......” Ôm nàng, hắn mỉm cười khẽ gọi.

"Hử?"

"Chờ thân mình em khỏe hẳn, chúng ta liền thành thân, sinh thật nhiều em bé đi!''

Em bé a......

Trong đầu bỗng dưng hiện ra hình ảnh một đám bé con dáng yêu chơi đùa vây quanh mình, Hỉ Phúc rúc vào trong ngực ấm áp, hốt hoảng nở nụ cười, rất lâu sau đó, nàng mới nhớ tới một vấn đề rất quan trọng......

"Em bé làm thế nào sinh? Cùng nhau ngủ sẽ sinh em bé sao?" Đến giờ, nàng còn không hiểu em bé làm thế nào chế tạo ra.

“......” Thật lâu sau người kia cũng không có nói gì, cuối cùng khẽ thở dài một cái. “Ta nghĩ, chuyện nam nữ, em biết quá ít, nhưng về sau ta sẽ dạy bảo".

A....... Đời còn dài mà! Còn nhiều thời gian có thể từ từ dạy dỗ nha đầu khờ ngốc này đã trộm đi lòng hắn, trộm đi tình yêu của hắn lúc nào không biết.

Không sao! Tất cả từ từ sẽ đến......
Chương 11
“Oa --”

Tiếng trẻ con khóc nỉ non vang to lên đến tận trời, Hỉ Phúc ôm đứa con mới một tháng vừa đi vừa dỗ, trong miệng nàng không ngừng khe khẽ ngâm nga bài hát ru con.

"Tiểu tử này thói quen kém quá!" Bỗng dưng, Văn Thiếu Thu đứng đằng sau hai mẫu tử bọn họ ôm nhau trong ngực, cau mày, nửa như cười nửa như mắng nhìn tiểu tử đang lúc giương oai.

Chậc! Đứa con này của hắn rất khó ngủ, nếu muốn đi vào giấc ngủ thì trước tiên là phải làm một đoạn như vậy, lần nào cũng thế!

"Chắc chắn là di truyền từ từ gia gia". Hỉ Phúc đem trách nhiệm đẩy đi ra ngoài.

“Gia gia?” Đuôi lông mày nhếch lên, Văn Thiếu Thu nhận thấy được khác thường.

Nha đầu kia làm sao có thể đột nhiên nhắc tới gia gia của đứa nhỏ? Nàng chưa bao giờ từng gặp qua cha của hắn a!

"Ơ......" Vụиɠ ŧяộʍ nâng mắt liếc hắn một cái, Hỉ Phúc không hay nói dối, thành thật nói ra hết. "Là lão thái quân nói......”

“Tổ mẫu đến xem con chúng ta?” Hắn nghĩ, cái này cũng không ngoài ý muốn.

"Ừ". Kỳ thật đã tới rất nhiều lần rồi!

Thấy vẻ mặt nàng sợ sệt, cứ như rất sợ hắn tức giận, Văn Thiếu Thu không khỏi nở nụ cười. “Lần khác chúng ta ôm con trở về thăm tổ mẫu đi!"

A...... Đã lâu như vậy, thân mình Hỉ Phúc đã sớm khỏi hẳn, bọn họ cũng thành thân sinh em bé, trong lòng hắn đã không còn hận, nếu tổ mẫu chấp nhận, hắn cũng muốn đem lão nhân gia bà đến sống cùng, xem như người một nhà đoàn viên.

"Thật không?" Mắt sáng lên, Hỉ Phúc vui vẻ cực kỳ. “Chúng ta ngày mai trở về thăm lão thái quân, bà nhất định rất vui vẻ......”

"Cái gì mà lão thái quân? Không phải sớm nên đổi gọi là tổ mẫu sao?" Liếc xéo qua, dùng lại chiêu cũ: “Có biết sai chưa?"

“Biết, biết sai......” Vẫn vô dụng như cũ nói lắp bắp, song khuôn mặt nhỏ nhắn đã bắt đầu đỏ.

“Biết sai rồi thì nên thế nào?”

“Nên phạt......” Hi...... Kỳ thật nàng cũng rất thích thiếu gia “trừng phạt”.

Đối với nàng "tự mình hiểu lấy” rất là vừa lòng, Văn Thiếu Thu mỉm cười, chậm rãi cúi đầu che lại cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, bắt đầu tiến hành "trừng phạt".

A...... Loại trừng phạt này càng nhiều càng tốt, bọn họ tuyệt đối cũng sẽ không có câu oán hận!

HOÀN

Thêm Bình Luận