Chương 13: Anh là người của em, em có thể quang minh chính đại mà xem

Bọn họ rất kỳ quái ư? Xác thực nói, Nhuận Lăng rất kỳ quái chăng?

Giang Tiểu Vũ nhanh chóng kiểm tra một chút, không có mà, mặt rất sạch sẽ, tây trang thực thẳng thớn, trạng thái cũng thực tốt. Một chút tật xấu đều không có luôn.

- Em nhìn lén anh sao?

Nhuận Lăng nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi, khoanh tay trước ngực, không có chút nào gọi là không được tự nhiên. Thanh âm từ tính lười biếng, rất dễ nghe, không thể bỏ qua được. Giống như nơi này là phòng khách nhà anh vậy, quả thật là tùy ý.

- Hả? Không, không có gì..

Giang Tiểu Vũ mặt đỏ lên, cô cúi đầu, tay phải bắt lấy ngón tay trái mà gãi.

- Muốn nhìn anh thì quang minh chính đại mà xem, anh là của em, anh sẽ không đánh em.

Đôi mắt Nhuận Lăng vẫn luôn mang theo ý cười. Nhưng khi nhìn về những ánh mắt tò mò kia thì vẫn lóe lên lạnh lẽo. Thân thể mọi người đều phát lạnh, họ né tránh ánh mắt của anh, thật đáng sợ mà. Xem từ đầu đến chân đều lạnh cả, lạnh như muốn đông hết.

- Không có.

Giang Tiểu Vũ đột nhiên ngẩng đầu phản đối mà tức giận, lại nhìn anh cười, cô theo bản năng run run.

- Mới không đâu.

Giang Tiểu Vũ không khí thế lại nói nói một lần nữa. Giọng điệu của cô mềm mại khiến cho chính cô không thể tin được. Ảo não, Giang Tiểu Vũ phồng mang trợn mắt liếc Nhuận Lăng một cái. Nhuận Lăng nhếch mi, "Lá gan em thật lớn."

Tiếng bàn tán xôn xao truyền vào tai của Giang Tiểu Vũ.



- Anh xem, người mặc tây trang kia thật tuấn tú.

"Ngươi xem hắn tây trang thượng kia cái ngực châm sao?"

- Ông xem tây trang của hắn có cái ngực châm phải không?

- Mau tìm thử ai là nhà thiết kế nó đi.

- Tra mạng làm gì? Một người khinh bỉ người muốn tra tư liệu.

Sau đó hắn thực xác định mở miệng:

- Ngàn năm ngực châm của Nhuận gia quý tộc, trừ vị kia không ai dám mang đâu.

- Người đó tên Nhuận Lăng, là người thừa kế thần bí của gia tộc lớn, trời ơi! Một người không tin tưởng tra xét tư liệu nói.

Sau đó hết đợt này đến đợt khác xì xào bàn tán.

Giang Tiểu Vũ trong nháy mắt hiểu rõ, nguyên lai nguyên nhân ở chỗ này. Đại ca à, anh ra cửa có thể mặc bình thường một chút được không?

- Xuỵt! Nhỏ giọng thôi! Không phải là hắn nói, hắn sẽ đánh người sao. Một người đè thấp giọng, nhưng vẫn kích động đến mức nhiều người đều nghe được.

- Nghe nói người bị Nhuận Đổng đánh là tư tưởng có vấn đề, đừng nói không được bồi thường thuốc men, còn bị bắt đó. Một người trong lòng cũng xúc động nói.

Giang Tiểu Vũ phụt cười một cái.

Những người này ôm đầu thảo luận, thân mật giống như người một nhà, chẳng lẽ hôm nay Cục Dân Chính là đυ.ng phải ngày gia tộc kết hôn.



- Xem anh này, anh mới là người cùng em kết hôn đấy. Một đám đàn ông mất đi cảm giác tồn tại, bắt đầu bất bình lên.

- Đáng ghét! Mỗi ngày đều xem mà, một chút cũng không mới mẻ gì cả. Người phụ nữ tuy rằng oán trách, nhưng vẫn trấn an làm nũng, đấm đấm ngực người đàn ông.

Nhất thời, không khí ngọt ngào đều không hòa tan được.

Giang Tiểu Vũ cảm thấy bản thân bị nhét mấy túi cẩu lương, mặt nghẹn đỏ bừng. Giống như ở đây người bị nhìn đầu tiên chính là bọn họ, không thân mật nhất cũng là hai người.

Nhuận Lăng khẽ thở dài, nhìn bà xã co quắp bất an. Anh bất đắc dĩ cầm lấy điện thoại, gọi một dãy số.

Xem ra hôm nay thân dân làm giấy kết hôn là không có khả năng.

Nhuận Lăng tắt điện thoại xong, không đến ba phút, một người đàn ông trung niên ăn mặc khéo léo liền chạy lại đây, cung kính cùng Nhuận Lăng bắt tay:

- Chào Nhuận Đổng!

Sau đó, hắn cùng cô bắt tay, cung kính kêu:

- Chào Nhuận Đổng phu nhân!

Nhìn qua, hắn rất kích động, chào hỏi xong mới tự giới thiệu:

- Kẻ hèn này là cục trưởng - Trương Tử Cường, chúc mừng hai vị, tôi sẽ làm thủ tục đăng kí kết hôn ngay.

"Quá phô trương rồi, không ngờ anh ta lại khiến Cục trưởng Cục Dân Chính tự mình làm. Quả nhiên là Nhuận Đổng có khác, thật uy phong mà."