Chương 2

Chi Chi bị hiểu lầm cũng không giải thích, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn chằm chằm nữ quỷ hung ác đang lay động đôi giày của Lý Đông: “Các người không nên trêu trọc cô ta.”

“Cái gì?” Lý Đông hoang mang gãi đầu, bỗng nhiên cảm thấy hai chân lạnh thấu xương, lạnh giống như đôi giày bị thấm nước trong trời đông giá rét, cậu ấy nghi hoặc nhìn về phía điều hòa: “Sao đột nhiên lạnh như vậy? Điều hòa bao nhiêu độ vậy?”

Các đồng bạn khác cũng cảm thấy một loại âm lãnh không thể hiểu được: “Có phải điều hòa bị hỏng rồi hay không? Gọi tiếp viên lại đây hỏi tình huống xem sao.”

“Được.” Lý Đông muốn nhoài người ra gọi tiếp viên, nhưng vừa chuyển mình lại thấy đạo sĩ nhỏ đang nhăn mày nhìn chằm chằm bên chân của mình, có chút nổi da gà: “….. Em đang nhìn cái gì vậy?”

Chi Chi cũng không giấu giếm: “Nhìn cô ta cởi giày của anh.”

Sắc mặt Lý Đông trắng bệch, những người bạn cũng cảm thấy tê dại sống lưng: “….. Bạn nhỏ à, em đừng nói giỡn chứ.”

“Tôi không có.” Chi Chi banh khuôn mặt nhỏ, chỉ vào nữ quỷ đang quấn lấy Lý Đông: “Cô ta đang ở chỗ đó.”

Nữ quỷ nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm Chi Chi, uy hϊếp cô bé đừng xen vào chuyện người khác.

Nhìn nữ quỷ đang uy hϊếp chính mình, tâm tình vốn đang tồi tệ của Chi Chi càng thêm khó chịu, ban đầu cô bé cũng không muốn nhúng tay, nhưng bây giờ lại móc một lá bùa từ trong túi quần áo ra: “Số mã giày của chính mình là bao nhiêu mà cô cũng không biết à? Còn uy hϊếp tôi? Tôi ném lá bùa vào mặt cô bây giờ có tin hay không.”

Vừa nhìn thấy bùa chú, nữ quỷ chỉ dám bắt nạt kẻ yếu sợ tới mức lập tức biến mất không thấy, cùng lúc đó, không khí âm lãnh quấn quanh mấy người Lý Đông cũng dần dần biến mất: “Điều hòa đã bình thường rồi sao? Thật kỳ quái.”

Nữ sinh đi cùng nhát gan hỏi: “Thật sự có loại đồ vật này sao?”

“Chúng ta chính là sinh viên, đừng mê tín như vậy. Tớ thấy chỉ là trùng hợp, hôm nay thùng xe không có ai, điều hoà lại hạ thấp mấy độ, cảm thấy lạnh cũng là bình thường?” Nam sinh đeo mắt kính đẩy gọng kính trên mũi, cảm thấy những chuyện quỷ dị này vẫn không đáng tin.

Những người khác nghĩ lại cũng đúng, nhưng chỉ có Lý Đông trong lòng vẫn còn sợ hãi vuốt ve đầu gối lạnh buốt của mình, cái loại cảm giác lúc nãy quá kỳ quái, cậu ấy nhịn không được nhìn về phía cô bé lạnh lùng kia: “Có phải em nhìn thấy cái gì hay không?”