Chương 4

“Cẩn thận.” Bà chủ ở một bên vội vàng đỡ lấy Chi Chi, lại khiến cho cô bé ngồi vào góc bên trong an toàn một chút, lúc này mới chú ý tới túi hành lý của Chi Chi đã giặt đến trắng bệch, theo bản năng cảm thấy có chút đáng thương, cô ấy vội vàng lấy mấy cái bánh bao thịt đang nóng hầm hập đặt trên bàn: “Bạn nhỏ, chỉ ăn màn thầu sao được? Ăn chút bánh bao thịt đi.”

Sư phụ vừa mới qua đời, Chi Chi còn đang ở trong thời gian ăn chay nên đành lắc đầu, nói tiếng cảm ơn với bà chủ đầy mặt thiện ý: “Cảm ơn bà chủ, con ăn màn thầu được rồi.”

“Không cần tiền, con ăn tùy tiện.” Bà chủ tưởng rằng người đàn ông kia không cho cô bé ăn: “Bạn nhỏ, người vừa rồi là ai? Là người nhà của con sao?”

Chi Chi lớn lên môi hồng răng trắng, còn Vương Tuyền thì cao lớn thô kệch, nhìn hoàn toàn không ăn khớp với nhau, bên ngoài ga tàu hỏa người đến người đi, rất dễ dàng gặp phải bọn buôn người, bà chủ lo lắng có vấn đề nên muốn hỏi nhiều vài câu: “Nếu không phải, dì sẽ tìm chú cảnh sát tới đây cho con.”

Chi Chi cảm nhận được lòng tốt của bà chủ, vừa muốn trả lời bỗng nhiên chú ý tới trên ấn đường của bà chủ xuất hiện một tia hắc khí, cô bé nhìn quanh bốn phía một vòng xong mới đứng lên, cuối cùng nhìn về phía quán cơm chiên nhỏ bên cạnh, trên đỉnh đầu của ông chủ cũng tràn ngập hắc khí, đây là tướng mạo ắt hẳn phải chết: “Chú, chú mau tắt lửa đi, nếu không sẽ có huyết quang tai ương.”

Là buôn bán, kiêng kị nhất là mới sáng sớm đã nghe được lời nói không may mắn như này, ông chủ quán cơm chiên rất khó chịu nhìn Chi Chi quát lớn: “Đứa nhỏ này nói chuyện kiểu gì vậy? Có tin hay không tao đánh mày bây giờ.”

“Này này này, anh nói chuyện cho đàng hoàng.” Bà chủ bán bánh bao lập tức đứng chắn trước người Chi Chi: “Lời nói của con nít không thể coi là sự thật, nhưng mà anh mở lửa thật sự có chút lớn, xung quanh nhiều bình gas như vậy, quả thật rất nguy hiểm.”

Ông chủ quán cơm chiên lộ một biểu tình ‘liên quan gì đến cô?’: “Địa bàn của ông đây muốn làm như thế nào thì làm, còn nói nữa thì đừng trách tôi không khách khí.”

Sắc mặt bà chủ cũng khó chịu: “Chúng tôi chỉ là có lòng tốt nhắc nhở, anh hung dữ như vậy làm gì?”

Ông chủ quán cơm chiên phủi khói bụi: “Lòng tốt? Mấy người nguyền rủa tôi xui xẻo thì có.”

“Tôi không có nguyền rủa chú, tôi nói chính là sự thật.” Chi Chi cau mày nhìn ấn đường của ông chủ quán cơm chiên và những thực khách xung quanh càng ngày càng biến thành màu đen, ngữ khí ngưng trọng: “Mọi người mau chóng rời khỏi nơi này.”