Chương 2

Linh trở về nhà, cô đứng trước cửa, rất rõ ràng cảm giác bất an mỗi khi trở về đã vơi đi rất nhiều. Cô hít sâu một hơi, từ từ mở cửa ra. Sau đó là một cảm giác sung sướиɠ khó tả vì nhìn thấy ánh sáng từ đèn cảm ứng trên trần nhà.

Đã qua vài ngày kể từ khi cái đèn này không hoạt động, lúc này đột nhiên sáng lên, cô có cảm giác mình đã trải qua được thời kì đen tối nhất cuộc đời.

Tháo giày đi vào trong nhà, cô đứng trước công tắc đèn, có chút hồi hộp cùng lo lắng. Mấy nay cái đèn trong phòng cứ luôn chớp tắt không ngừng, đối với cô thì nó còn đáng sợ hơn cả tắt hẳn nữa. Một tay nắm chặt viên đá, một tay từ từ vươn ra bấm vào công tắc đèn.

Đèn sáng.

Trái tim treo cao rốt cuộc hạ xuống. Linh thở ra một hơi, đưa viên đá lên trước mặt, rốt cuộc cười được:

“Tốt thật.”

Nhấc chân đi thẳng vào trong, nhìn lên đèn trong phòng vẫn sáng trưng không có chút dấu hiệu chập chờn gì cô liền vui sướиɠ quăng túi xách sang một bên rồi chui vào khu thay đồ lựa đồ tính toán đi tắm.

Nhưng cô vừa mở bước qua kệ chắn thì đằng sau lại vang lên một tiếng “cạch” cực kì quen thuộc. Linh sựng người lại, từ từ kéo cái cổ cứng đơ vì sợ quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy trước cửa là một khoảng tối, leo lét chút ánh sáng từ đèn phòng phả qua, càng khiến người ta hoảng sợ cực độ.

Linh từ từ lùi lại một bước, lại thêm một bước, cho tới khi cô rời xa khỏi khu thay đồ, tiến sát tới giường thì đèn kia lập tức sáng lên. Cô run rẩy, bàn tay cầm viên đá ướt sũng mồ hôi, cả người thoát lực ngồi xuống cái giường ngay bên cạnh. Linh cảm tưởng như muốn khóc ngay bây giờ.

Có ai nói cho cô biết, rốt cuộc căn nhà này đã xảy ra chuyện gì hay không?

Hay là nói cho cô biết, tại sao nó lại xảy ra những chuyện này?

Trong đầu Linh loạn thành một đoàn, cô đưa mắt nhìn xung quanh mong tìm được một cái gì đó. Sau đó mắt cô chạm tới cái túi xách đang đứng ở trên bàn làm việc, trong đầu liền hiện ra mẩu giấy nhỏ được nhận cùng viên đá này. Cô vội vàng phi tới, lục lấy mẩu giấy, nhanh chóng bấm số gọi đi.

Trong điện thoại nhanh chóng vang lên một giọng nói, nhưng nó lại khiến Linh càng hoảng loạn. Cô khϊếp sợ nhìn dãy số trên màn hình, run rẩy nói:

“Sao lại không tồn tại được, sao lại…”

Cả người khựng lại một chút, Linh tưởng như mình vừa chết cứng một lần rồi lại được hồi sinh. Cô hít thở sâu một hơi, cẩn thận bấm lại dãy số trên giấy một lần nữa, trước khi gọi đi còn cố tình kiểm tra kĩ lại một lần.

Lần này thì máy đã thông rồi.

Giọng cậu trai quen thuộc vang lên bên trong điện thoại khiến Linh tưởng khóc lên được, cô vội vàng nói:

“Tôi… tôi đây, tôi là người hồi tối…”

“Ừ, cô nói đi.”

Tuấn bình tĩnh ngắt đoạn giới thiệu lắp bắp của cô, cậu cũng đoán được là cô sẽ gọi lại nên không bất ngờ cho lắm. Linh thấy cậu như vậy thì trong lòng cũng đỡ sợ hơn nhiều, chầm chậm thuật lại sự việc vừa rồi cho cậu nghe. Tuấn nghe xong thì chỉ à một tiếng, lại hỏi cô:

“Gần đây cô có nhặt được thứ gì không?”

Linh đột nhiên nghe thấy cậu hỏi như vậy thì ngẩn người một chút, cẩn thận nghĩ lại rồi mới lắc đầu:

“Không có, tôi không thích giữ của rơi cho lắm.”

Tuấn ở bên này nghe vậy thì hơi nhíu mày, trạng thái của cô cậu đã gặp nhiều, chắc chắn là do giữ một vật gì đó không nên giữ. Cậu cố gắng nghĩ tới vài trường hợp đặc biệt lại kết hợp với lời đáp của cô, sau như nhận ra cái gì à một tiếng. Linh nghe cậu à một tiếng rồi lại không nói gì, sợ hãi hỏi:

“Cậu nói gì đi, rốt cuộc có thể xử lí được không?”

Tuấn cười:

“Xử lí được. Hiện tại chị cứ mang theo viên đá đó bên người, sinh hoạt bình thường, không sao đâu. Sáng mai chị có rảnh thì qua nhà tôi chuyến nữa, để tôi coi lại xem.”

Linh nhìn viên đá trong tay mình, rốt cuộc thở dài, đáp lại:

“Vậy sáng mai tôi sẽ qua sớm, cậu giúp tôi nhé.”

“Không thành vấn đề, thôi, tối nay chị không phải lo gì đâu nhé, cứ bình thường là được.”

Tiếng cúp máy rõ mồn một vang lên bên tai, Linh vẫn giữ nguyên tay, trong lòng hi vọng cậu ta sẽ nói thêm vài lời giúp mình yên tâm hơn. Nhưng đương nhiên là không thể nào, Linh rốt cuộc thất vọng để điện thoại xuống, lại nhìn viên đá trên tay nói nhỏ:

“Đêm nay nhờ cả vào mày đấy.”

Cả đêm không bị ánh đèn nhấp nháy dọa hoảng nên cũng được yên giấc, sáng hôm sau Linh bị tiếng báo thức dựng dậy. Lại nhớ tới chuyện hôm qua, cô nhắn một tin cho quản lý của mình báo nghỉ một ngày sau đó chuẩn bị đồ đi tới nhà Tuấn.

Tuấn đã hẹn cô từ trước nên đã chuẩn bị từ sớm, cậu còn mua sẵn đồ ăn sáng, lại pha thêm một cốc cà phê uống liền. Mọi việc vừa xong xuôi thì tiếng chuông cửa cũng vang lên, cậu hô lên:

“Cửa mở, xin mời vào.”

Linh mở cổng bước vào, nhìn cảnh vật lạ lẫm trong sân thì hơi giật mình, nhưng vẫn tiếp tục đi vào trong. Tới khi nhìn thấy bày trí bên trong nhà thì cô sựng lại vì kinh ngạc, rồi lại bất giác hỏi ra tiếng:

“Bày trí hôm nay… khác hôm qua.”

Tuấn phì cười, đưa tay mời cô ngồi xuống đối diện mình, lại rót cà phê rồi mới đáp:

“Mỗi ngày một phong cảnh, đây là thói quen của tôi.”

“Ồ.”

Linh nhận cốc cà phê từ tay cậu, cúi đầu cảm ơn sau đó uống một ngụm, Tuấn lại chỉ vào cái bánh bao chay đặt trên đĩa:

“Ăn sáng trước đã, nếu không sẽ khó chịu.”

“Cảm ơn, cậu chu đáo thật đấy.”

Sáng dậy đúng là chưa ăn gì, Linh cũng không khách khí cầm một cái bánh lên, vị ngọt cùng mùi hương thơm dìu dịu của bánh khiến cô ấm bụng hơn, mặt cũng tươi tỉnh hẳn. Tuấn lúc này mới đi vào vấn đề:

“Theo như lời cô, cùng với vị đang đứng sau cô kia, tôi có thể khẳng định là cô đang cầm một thứ gì đó không nên cầm trong người.”

Linh nghe tới “cùng với vị đang đứng sau…” thì cả người đã đông cứng, mắt trợn trừng nhìn cậu, đoạn sau cô căn bản không nghe vào. Tuấn thấy cô như vậy thì cũng biết là cô chả nghe ra được gì rồi, thở dài một cái:

“Cô trả lại tôi viên đá đi.”

Linh không động đậy, chỉ há mồm, mãi mới lắp bắp được lên lời:

“Cậu… cậu nói… đằng sau tôi… có ai?”

“Hôm qua tôi đưa cô đó, cô còn dắt anh ta về nhà còn gì.”

“Cậu đưa cho tôi một hồn ma à?”

Linh có chút không khống chế được, giọng cao vυ"t. Tuấn rụt cổ nghiêng đầu né đi âm thanh chói tai ấy, chờ cho cô nói xong mới ngồi thẳng người lại, bình tĩnh đáp:

“Anh ấy là thần hộ mệnh của dòng họ tôi, tên là Hồ Tuyết Hùng. Sao lại nói là hồn ma, thật không tôn trọng người ta.”

Linh nhếch nửa miệng, nghĩ lại tối hôm qua mình đi thay đồ hay đi tắm cũng xách theo viên đá này thì giãy nảy lên quăng nó sang cho Tuấn.

“Đây đây cậu cầm lấy.”

Tuấn bắt được viên đá, lại liếc nhìn cô, đột nhiên tò mò trỗi dậy:

“Cô không phải mang anh ta đi vào chỗ nào không nên vào chứ?”

Mọi chỗ không nên vào đều vào rồi được chưa.

Linh căm hận nghĩ, nhưng lại không dám nói ra, chỉ có thể ngồi trừng mắt với cậu. Tuấn cười ha ha mấy tiếng giòn tan, rốt cuộc tha cho cô, nói:

“Không phải lo lắng đâu, anh ấy rời khỏi nhà tôi thì chỉ còn là một viên đá trừ tà thôi, không thấy cái gì đâu mà lo.”

“Thật chứ?”

“Thật, lừa cô làm gì, vừa rồi vào nhà anh ấy mới hiện hình lên thôi.”

Linh nhìn cậu, thấy ánh mắt cậu thẳng thắn nhìn mình thì tạm tin, yên tâm xuống, lại hỏi:

“Vậy chuyện của tôi thì sao? Cậu nói có cách giải quyết, làm thế nào?”

Tuấn cũng nghiêm túc lên, chậm rãi nói:

“Như tôi đã nói, tình trạng của cô là đang cầm phải thứ gì đó không nên cầm, mà cô còn giữ nó bên mình nữa.”

Linh khó hiểu, nhớ tới câu hỏi bất chợt của cậu tối qua thì lại lắc đầu:

“Tôi trước nay không thích giữ của rơi, thời gian này cũng chưa từng nhặt được thứ gì.”

“Vậy còn nhận được thì sao? Cô có từng nhận món đồ nào từ một người khác mà giữ nó ở bên mình hay không? Ví dụ như, một lá thư chẳng hạn.”

Tuấn vừa nói thì Linh liền giật mình, cô sực nhớ ra, khoảng một tuần trước cô có nhận được một lá thư từ một đồng nghiệp. Chị ta có nói với cô phải sao chép ra mười bản và phân phát cho 10 người khác nhau, nếu không sẽ gặp xui xẻo. Linh lại chỉ nghĩ là một trò đùa, vứt lá thư đó vào trong túi xách rồi không để ý tới nữa.

Cô lôi lá thư ra khỏi túi xách đưa cho Tuấn:

“Ý cậu là cái này? Nó giống những tờ giấy hồi nhỏ tôi hay gặp, đều là những trò đùa vô thưởng vô phạt mà thôi.”

Tuấn nhận lấy lá thư, nhìn qua một lượt rồi bỏ sang một bên, cậu nhìn Linh, nói cho cô đáp án:

“Không phải trò đùa, nó là những lá thư truyền tín ngưỡng.”