Chương 5

“Giám hộ là gì vậy?”

“Chính là người chăm lo cho cô, ví dụ như phụ thân mẫu thân của cô, vị này là chú Trần, cô cứ coi anh ấy là chú của cô đi.”

“Ai là chú cô ta chứ?” Đỉnh đầu Trần Ưng sắp bốc khói, vì sao hai người kia lại cứ xem anh thành người vô hình mãi vậy? Anh đã đồng ý làm người giám hộ cho vị cô nhi đường xa tới đây lúc nào? Anh đã đồng ý bao giờ đâu?

Không đồng ý cũng không sao.

Nguyệt Lão số hiệu 2238 đương nhiên cũng biết mọi chuyện sẽ không được thuận lợi, tình huống hiện tại hơi lệch lạc so với dự tính của anh ta, anh ta không thể chậm rãi thuyết phục Trần Ưng được, thế thì chỉ có thể tìm người tới giúp đỡ thôi.

“Anh Trần, anh có số điện thoại của Tô Tiểu Bồi không?”

“Không có.” Trần Ưng tức giận đáp trả. Tô Tiểu Bồi là vợ của Trình Giang Dực, sao anh có thể có số điện thoại của cô ấy được.

“Thế thì tôi có thể làm phiền anh, nhờ anh gọi một cú điện thoại cho Trình Giang Dực được không?”

Còn muốn nhờ anh gọi điện thoại cho Trình Giang Dực? Vị Nguyệt lão này thật đúng là chẳng biết viết hai chữ “khách khí” như thế nào nhỉ.

“Phiền anh quá.” Thái độ của Nguyệt lão số hiệu 2238 tốt đến mức không thể nào tốt hơn. Trần Ưng bĩu môi, anh là loại người ăn mềm không ăn cứng, chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi mà, chuyện nhỏ. Vừa hay lúc này anh cũng đang muốn gọi điện thoại nói cho ra nhẽ với Trình Giang Dực, cho dù anh ấy đang định giở trò quỷ gì, anh cũng nhất định không để anh ấy được như ý nguyện.

Điện thoại di động vừa mới được nối thông, tiếng “Alo” của anh còn chưa nói hết thì Nguyệt lão đã cướp điện thoại của anh đi mất rồi.

“Trình Giang Dực à, phiền anh gọi Tô Tiểu Bồi nhận điện thoại hộ tôi với.”

Gương mặt Trần Ưng đen sì, kẻ này đang sử dụng anh và Trình Giang Dực như công cụ chuyển lời đấy hả?

“Tô Tiểu Bồi, Mễ Hi đến rồi. Ừ, ba người chúng tôi đang ở cùng với nhau. Tôi vẫn chưa có cơ hội trao đổi với Trần Ưng, lúc nãy Trình Giang Dực đã nói chuyện rõ ràng với Trần Ưng rồi chứ?”

“Nói cái gì mà nói.” Trần Ưng không nhịn được, tức đầy bụng. Nói mấy lời như vậy cũng đã coi là nói rõ ràng rồi sao!!

Bên này vị Nguyệt lão số hiệu 2238 vẫn còn đang tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Mễ Hi vẫn ổn, tôi thấy tinh thần của cô ấy cũng không tệ cho lắm.”

Trần Ưng nghe thế liền liếc mắt nhìn Mễ Hi một cái, dường như cô ấy cảm thấy rất hứng thú với chiếc điện thoại mà Nguyệt lão đang cầm, nãy giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nó, sau đó lại quay đầu ngắm chiếc xe hơi của anh, nhìn nhìn con đường lớn, ngó ngó cái đèn đường, cuối cùng mở tròn đôi mắt nhìn lên bầu trời. Bầu trời đêm nay có ngôi sao, có ánh trăng, sáng tỏ sáng ngời. Trần Ưng bỗng nhiên phát hiện ra chính mình cũng đang nhìn lên bầu trời cùng với Mễ Hi, ngay lập tức cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. Anh ngoảnh đầu lại, bỗng nhiên mắt đối mắt với Mễ Hi mới thu lại tầm nhìn từ trên bầu trời quay trở lại. Ánh mắt hai người họ đυ.ng chạm vào nhau, anh trông thấy được biểu cảm trong đôi mắt ấy.