Chương 7

Trần Ưng vòng đến cánh cửa bên ghế điều khiển mở cửa lên xe, bên này Nguyệt lão cũng đã mở cửa sau của em, dẫn đường đưa Mễ Hi bò lên đó. Hành động của hai kẻ này chậm rì rì, Trần Ưng phải kiềm chế tính tình lắm mới có thể chờ đợi được họ.

Vất vả mãi chiếc xe mới có thể bắt đầu di chuyển, Nguyệt Lão trò chuyện cùng với Mễ Hi: “Cô đừng vội, trước tiên chúng ta cứ đến nhà chú Trình và thím Tô kia bàn bạc trước đã, sau đó chúng tôi sẽ sắp xếp tử tế cho cô, nhất định sẽ tìm được một nơi để cô thoải mái nghỉ ngơi. Tuy rằng những đồ vật ở nơi này hơi kỳ quặc, nhưng chỉ cần cô chậm rãi học hỏi thì chắc chắn cô sẽ học hỏi được thôi.”

Mễ Hi không nói gì, chỉ gật gật đầu.

“Cô xem, thứ chúng ta đang ngồi bây giờ là một chiếc xe, nó cũng giống như xe ngựa ở thời đại của cô vậy.” Nguyệt lão định bụng phổ cập kiến thức trực quan cho Mễ Hi.

“Xe không có ngựa kéo, sao lại có thể chạy được?”

“Bởi vì nó sử dụng xăng.”

“Xăng?” Mễ Hi thật sự tò mò.

Nguyệt lão hơi sầu muộn: “Nó là một loại dầu có thể bốc cháy được.”

Trần Ưng khịt mũi coi thường thứ đáp án này, dầu có thể cháy, có loại dầu nào không thể cháy đây?

“Ừ thì chính là nhờ xăng có thể cháy nên tạo ra được động lực, từ đó thúc đẩy xe chạy đi.” Nguyệt lão nỗ lực suy nghĩ giải thích thắc mắc của cô gái nhỏ.

“Vì sao đốt cháy thì xe có thể chạy? Mà đã đốt cháy rồi thì tại sao xe lại không có việc gì?”

Nét mặt Nguyệt lão số hiệu 2238 rất nghiêm nghị, miệng thì đã cạn lời, anh ta không biết mình nên trả lời như thế nào cả. Anh ta đúng là một kẻ nhiều chuyện mà, tự dưng đi phổ cập giáo dục thường thức cho thiếu nữ này làm gì chứ, anh ta cứ tiếp quản chuyện nhân duyên của mình có phải dễ dàng hơn rồi không.

Trần Ưng lén lút liếc mắt nhìn hai người này qua tấm gương chiếu hậu, sau khi nghe được đối thoại của họ anh đã thật sự muốn bật cười thành tiếng. Quả nhiên lòng vui sướиɠ khi trông thấy người khác gặp họa sung sướиɠ hơn hẳn niềm vui về lúc thông thường. Anh lại liếc thoáng qua gương chiếu hậu, hai gương mặt cực kì nghiêm túc đang xuất hiện ở trong đó.

“Mễ Hi à, cô đừng vội, mấy vấn đề đó sau này chú Trần Ưng đều sẽ giải thích tất cả cho cô.”

Khóe miệng đang cong lên của Trần Ưng nhanh chóng kéo sụp xuống, tại sao anh phải giải thích, anh đưa họ tới đó xong sẽ lập tức bỏ chạy lấy người ngay đấy! Cúi chào cảm ơn, không hẹn ngày gặp lại.