Chương 5: Bắt gặp

Translator: Harn

Chăn Tinh tỉnh dậy mơ mơ màng màng, phát hiện Lương Tiêu đã ra khỏi nhà.

Cần cù ghê ta, nếu không thì làm sao người ta làm sếp lớn được.

Cậu nằm trên giường trở mình, không muốn động đậy. Nửa mơ nửa tỉnh đột nhiên nghe thấy tiếng xe vang lên từ dưới lầu.

Lạ thế, là Lương Tiêu về sao?

Chăn Tinh chạy đến trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một chiếc xe dừng ở dưới nhà, bảo mẫu bước ra từ trong xe. Sao lại là cô ta? Hình như hôm qua cô ta bị cậu dọa cho chạy mất, sao cô ta vẫn dám đến, mà hôm nay đâu phải ngày làm việc của cô ta?

Bảo mẫu nhìn chung quanh, động tác có chút vội vàng, rón rén lôi chìa khóa ra, mở cửa bước vào nhà. Hôm qua sau khi cô về đến nhà, càng nghĩ càng sợ, cảm giác chắc chắn mình bị phát hiện rồi, nhưng cô ta cũng có trộm được đồ đâu, nếu như chủ thuê gây phiền phức, cùng lắm chỉ đuổi cô đi mà thôi. Thế là cô đợi ở trong nhà, đợi đến lúc trời tối, cũng không có ai đến chất vấn cô ta.

Lúc này não cô bắt đầu suy nghĩ trở lại, nói không chừng chưa bị ai thấy thì sao? Hay là đi tìm thêm lần nữa. Đợi đến lúc đi làm lại lần sau thì lâu quá, người bảo cô đi trộm đồ đã hứa cho cô một số tiền lớn, có số tiền này cô chả cần phải làm bảo mẫu gì cả, nhiều tiền như vậy đương nhiên cầm về tay càng sớm càng an tâm. Huống hồ người kia hôm qua đã thúc giục cô. Vậy nên hôm nay cô mới dám đến đây mạo hiểm một lần.

Chăn Tinh nhìn bảo mẫu bước vào cửa, vội vã trốn ở gần cầu thang nhìn xuống dưới lầu. Bảo mẫu mới vào nhà, điện thoại trong túi reo lên, cô nhanh chóng bấm nút nghe. Người ở bên kia đầu điện thoại hình như đang dặn dò gì đó với cô ta, bảo mẫu dạ dạ liên tục. Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng càng lo âu. Cô bồn chồn cắn môi, ngẩng đầu nhìn một lượt ở lầu hai, cúi đầu xuống có vẻ như đang suy tính gì đó, rồi đi lên trên lầu.

Chăn Tinh hoảng hốt trốn về lại trong phòng ngủ, cửa đóng hờ, nhìn ra ngoài từ khe cửa.

Cậu thấy bảo mẫu đến trước cửa thư phòng, rồi dừng lại.

Cô ta muốn vào thư phòng? Cô ta không biết trong phòng có thể có lắp camera sao?

Bảo mẫu để tay lên cửa thư phòng, đứng yên nửa ngày, hình như cô đang chuẩn bị tâm lý cho bản thân.

Hôm nay cô đến, hình như là để tìm món đồ hôm qua vẫn chưa tìm được, thứ đồ gì mà khiến cô ta vội vã như vậy? Nhớ đến lúc cô ta mới nghe điện thoại ở dưới lầu, không lẽ có ai thúc giục cô ta hành động?

Đang nghĩ, bảo mẫu đột nhiên có động tác, cuối cùng cô ta vẫn mở cửa bước vào thư phòng, sau đó xoay người đóng cửa lại.

Chăn Tinh thấp thỏm, nhìn cô ta đi vào trong thư phòng. Làm sao đây, hôm qua cô ta tìm ở tất cả những chỗ khác rồi, chỉ còn mỗi thư phòng là chưa tìm, khả năng cao là ở trong thư phòng, lỡ như cô ta tìm được thì....

Trong thư phòng chắc là sẽ có mấy thứ quan trọng, nếu như bị cô ta trộm mất, sẽ gây ảnh hưởng gì đến Lương Tiêu đây? Cậu không dám cược. Chưa nói đến vấn đề gì khác, bây giờ cậu là chăn của Lương Tiêu, nếu như rời xa Lương Tiêu cậu chẳng biết sẽ đi về đâu.

Chăn Tinh trốn ở phía sau cửa phòng ngủ, vội đến mức xoay mòng mòng.

Chăn nhỏ màu đen chui ra, hừ lạnh nói: "Đừng sợ, đi xử cô ta đê!"

Chăn nhỏ màu trắng lo lắng nói: "Nếu cô ta trộm mất thứ gì đó quan trọng thì sao? Tốt xấu gì Lương Tiêu cũng thu lưu cậu, không thể trừng mắt nhìn anh ta bị hại như vậy được."

Ôi trời, mấy cậu đừng có ép tui! Để tui tự nghĩ coi!



Chăn Tinh càng sốt ruột trong đầu càng loạn, lúc này cửa thư phòng đột nhiên mở ra, bảo mẫu phấn khởi chạy ra, trên mặt hiện vẻ vui mừng.

Có phải cô ta tìm được rồi không? Dưới tình huống cấp bách, Chăn Tinh không kịp nghĩ ngợi, theo bản năng nhấc chân đuổi theo, đuổi theo chặn trước mặt bảo mẫu, muốn ngăn cô ta lại, kết quả ngã sõng soài, nằm bẹp giữa cầu thang.

Rốt cục bảo mẫu cũng tìm được USB mà người nọ bảo, trong lòng kích động, chạy xuống lầu. Cô sắp giàu to rồi! Đến khi lấy được tiền, cô sẽ ra nước ngoài, chẳng cần hầu hạ ai hết nữa!

Trong đầu cô bây giờ toàn ảo tưởng về những ngày giàu sang, mừng rỡ như điên, đang muốn xuống lầu, đột nhiên có một lực từ sau đến. Cơ thể không kịp phòng ngự mất đi cân bằng, sợ hãi kêu lên một tiếng rồi ngã xuống dưới lầu.

Chăn Tinh lăn lông lốc đứng lên, xoa đầu nhìn lên lầu, bảo mẫu đang nằm giữa sàn, không chút động đậy. Cậu hoảng loạn hỏi: "Có phải cô ấy chết rồi không? Tui trở thành chăn tình nghi phạm tội gϊếŧ người mất rồi!"

Chăn nhỏ màu đen cười nhạo nói: "Gan của nhà ngươi bé tí tẹo, gϊếŧ có con gà mà cũng vất vả ghê."

( ̄~ ̄;)

Chăn nhỏ màu trắng an ủi cậu, "Đừng lo lắng, cậu tới xem thử đi, nếu cô ấy bị thương, cậu gọi 120 để người ta tới cứu."

Chăn Tinh gật đầu, dựa theo tường chầm chậm đi xuống lầu, nghiêng đầu nhìn bảo mẫu ở dưới đất. Phát hiện hai mắt cô nhắm chặt, nhưng vẫn còn thở, tựa như đã bị ngất đi rồi, trên trán có vết máu.

Cậu kéo tay bảo mẫu ra để lấy túi, lôi điện thoại cô ra, dùng góc chăn quấn lấy tay bảo mẫu, đang lúc mượn ngón tay của cô để nhấn gọi cấp cứu, giọng nói của chăn nhỏ màu đen vang lên trong đầu cậu: "Khoan đã! Lỡ như 120 đem cô ta đi, lúc cô ta tỉnh lại chạy trốn mất, vậy chẳng phải phí công sao?

Chăn nhỏ màu trắng nhíu mày nói: "Nhưng mặc kệ cô ta như vậy, nếu như xảy ra chuyện gì thì sao?"

Chăn nhỏ màu đen trợn trắng mắt xem thường, bất đắc dĩ nói: "Cậu có thể thông báo cho Lương Tiêu trước mà, hơn nữa cậu gọi 120, thì sẽ phải nói chuyện, cậu biết địa chỉ cụ thể của biệt thự này không?

Chăn Tinh ngẫm lại cũng phải, gọi điện thoại cho bệnh viện, nếu không nói gì sẽ bị coi là trò đùa dai. Cậu mở danh bạ, lướt tới một dãy số ghi tên Lương tiên sinh, Lương tiên sinh này chắc là Lương Tiêu nhỉ?

Cậu thử gọi điện, qua một hồi tiếng tít tít, ngay lúc cậu nghĩ là không gọi được, người ở đầu bên kia đã nhấc máy.

"Có chuyện gì sao?" Giọng nói lãnh đạm của Lương Tiêu truyền qua di động.

May quá! Đúng là số của Lương Tiêu thật. Cậu nhìn thử xung quanh, dứt khoát dùng góc chăn cầm điện thoại, đi đến trước cửa lớn đang mở toang, mở khóa mật mã ở trên cửa, ấn tầm bậy tầm bạ, khóa mật mã lập tức thông báo: "Bạn đã nhập sai mật mã, vui lòng nhập lại."

Sáng nay Lương Tiêu mới họp xong, vừa trở lại văn phòng, di động đột nhiên đổ chuông. Anh cầm lấy di động trên bàn, thấy là điện thoại bảo mẫu gọi tới. Anh vừa nhìn dãy số, liền nhớ đến bảo mẫu này hôm qua vứt loạn xạ chiếc chăn của anh lên sô pha mặc kệ, có chút không muốn nghe điện thoại.

Anh tưởng rằng bảo mẫu gọi điện đến là vì muốn xin lỗi hoặc là thẳng thắn từ chức, dù sao không có một chủ thuê nào dễ dàng tha thứ cho người làm qua loa vô trách nhiệm thế được. Kết quả đầu bên kia mãi không có tiếng gì, anh nhíu mày, đang định nói "Từ nay về sau cô không cần tới nữa", điện thoại đột ngột vang lên âm thanh của khóa mật mã.

Không phải là cô gái này đang mở cửa nhà anh đó chứ, đang lúc nghi ngờ, đầu bên kia lại vang lên giọng thông báo nhập lại mật mã của ổ khóa. Anh càng lấy làm lạ, đăng nhập máy tính, liên kết với camera ở bên ngoài nhà, phát hiện xe của bảo mẫu dừng ở trước sân.

Bảo mẫu này thế mà lại chạy đến nhà anh ngoài thời gian làm việc!



Ánh mắt Lương Tiêu lạnh hẳn, đứng dậy ngắt điện thoại, cầm di động lên, hướng ra bên ngoài hô một tiếng: "Lâm Nhạc."

Thư ký Lâm đẩy cửa đi vào, không đợi cậu nói chuyện, Lương Tiêu lạnh lùng nói: "Cậu đi với tôi đến biệt thự một chuyến!" Nói xong đi ngay ra cửa, thư ký Lâm vội vàng đuổi theo.

Chăn Tinh thấy điện thoại bị cắt đứt, trái tim buông lỏng xuống một nửa, chắc là Lương Tiêu sẽ quay về nhỉ? Cậu để điện thoại của bảo mẫu ở cạnh tay cô. Sau đó về lại phòng ngủ, leo lên giá phơi áo quần, phơi mình ở ban công, nhìn ra bên ngoài biệt thự. Hai mươi mấy phút sau, cuối cùng cũng nhìn thấy xe của Lương Tiêu, lúc này mới hoàn toàn buông bỏ tâm trạng lo lắng.

Lương Tiêu và thư ký Lâm nhanh chóng đến nơi, thư ký Lâm lập tức lái xe vào sân sau, Lương Tiêu xuống xe trước, vẻ mặt lạnh như băng đi vào nhà. Thư ký Lâm nhìn chiếc xe xa lạ ở cửa vào, rồi nhìn cửa lớn mở toang, lập tức ý thức được đã có chuyện xảy ra, vội vàng đi vào theo.

Lương Tiêu bước vào cửa, liếc mắt một cái đã thấy một người nằm úp sấp ở chỗ cầu thang. Anh đi qua đó, phát hiện là bảo mẫu nằm rạp trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, trông có vẻ như là ngã cầu thang. Sau khi lên lầu, thấy cửa thư phòng và phòng ngủ đều bị mở ra.

Thư ký Lâm đi theo sau anh kinh ngạc nói: "Chuyện gì thế này? Có kẻ trộm sao? Sếp mau đi xem thử có bị mất đồ gì không."

"Không chạm vào cái gì hết, báo cảnh sát trước đã, sau đó gọi 120." Lương Tiêu ngược lại rất bình tĩnh.

Anh và thư ký Lâm bước xuống lầu, đứng trong phòng khách gọi điện thoại, chưa đến chốc lát, xe cảnh sát và xe cứu thương lần lượt tới nơi.

Xe cứu thương kéo bảo mẫu vẫn chưa tỉnh lại đi. Thư ký Lâm và một gã cảnh sát khác cũng đi theo. Trong nhà rõ ràng bị trộm, cô gái này lại có mặt ở hiện trường, cô ấy có hiềm nghi lớn nhất, đương nhiên không thể để cô đi bệnh viện một mình.

Lương Tiêu mặt không biểu tình đứng ở trước biệt thự, nhìn cảnh sát ra ra vào vào biệt thự.

Trừ những đồ trong túi xách của của cô ta ra, chỉ có một chiếc USB ở trong túi quần của cô, Lương Tiêu nhận ra ngay, chiếc USB này là đồ của anh. Cảnh sát vừa điều tra xong, cuối cùng xác nhận bảo mẫu ăn trộm chiếc USB này. Lúc cảnh sát rời đi, Lương Tiêu cũng đi đến cục cảnh sát làm hồ sơ.

Biệt thự ồn ào sau một hồi cũng yên tĩnh lại, Chăn Tinh nằm giả chết trên ban công động đậy một cái, cậu vươn vai, tuột xuống khỏi giá phơi. Sau một trận vùng vẫy, cuối cùng cũng cởi được vỏ chăn trên người xuống, ném vào trong giỏ đồ bẩn. Cậu phải phủi sạch quan hệ, ai mà biết cái vỏ chăn kia có bị dính cái gì không chứ.

Sau khi Chăn Tinh bận rộn xong, ngồi phịch ở trên giường không muốn nhúc nhích, ngày hôm nay kí©h thí©ɧ quá ta ơi, chỉ e Lương Tiêu nằm mơ cũng không ngờ sẽ có chuyện như vậy xảy ra, chắc là ngạc nhiên lắm. Mình đúng là Lôi Phong thời hiện đại mà! Chăn Tinh thích thú nghĩ.

*Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. (Wikipedia)

Lương Tiêu làm hồ sơ ghi chép xong, ra khỏi cục cảnh sát, thì nhận được điện thoại của thư ký Lâm. Cậu nói bảo mẫu bị chấn thương đầu không nhẹ cũng không nặng, không có vết thương gì khác, sẽ tỉnh lại sớm.

Rồi nói tiếp: "Nếu như số tiền cô ta ăn cắp không lớn, cũng không lấy được đến tay, e là không phán án được."

Lương Tiêu nhàn nhạt nói: "Cô ta không phải chủ mưu."

"Sếp có đối tượng tình nghi rồi sao? Chỉ sợ hắn kế này không thành công sẽ bày thêm kế khác nữa." Thư ký Lâm lo lắng nói.

Lương Tiêu lạnh giọng nói: "Vậy đừng để hắn ta bày tiếp kế khác."

Cúp điện thoại, Lương Tiêu về nhà, anh đi vào thư phòng, ngồi trước máy tính.

Sự việc lần này khiến anh cảm giác quỷ dị. Bảo mẫu bị người khác sai khiến ăn trộm đồ, chính mình không cẩn thận ngã xuống lầu, kế hoạch thất bại, việc như vậy có khả năng xảy ra. Nhung mà cuộc điện thoại gọi cho anh là sao? Bảo mẫu không thể nào bị điên mà trước khi ăn trộm đồ còn gọi điện thoại để mục tiêu biết, cô ta tưởng mình đang đóng vai siêu đạo chích thế kỷ sao?