Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhà Tôi Có Một Lão Quỷ

Chương 23: Trở lại mộng cảnh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ánh trăng đỏ tươi như máu treo trên đỉnh đầu. Trong nơi bóng tối vô tận này nó chính là sự hiện hữu diễm lệ nhất. Dưới chân là mặt nước trải dài, hoa sen đua nở phát ra ba loại ánh sáng dịu nhẹ. Vẫn là khung cảnh ảo mộng ấy nhưng người bị giam cầm đã không còn.

Phải, đây chính là mộng cảnh lần trước Võ Tiết Châu bị kéo vào. Lần này khác biệt chỉ có huyết nguyệt cùng cô gái bị giam giữ. Đổi lại chính là cô ở ngay trung tâm đầm sen.

Võ Tiết Câu ngơ ngác nhìn khung cảnh này. Bỗng, tiếng bước chân từ đâu truyền tới. Nghe như xa xa nhưng cô cảm nhận được người đó đang ở sau cô. Rất gần.

Một đôi tay trắng nõn đặt lên vai cô. Khí lạnh từ phía sau bỗng chốc ùa lên làm cô run rẩy. Cơ thể cô cứng đờ giống như bị ai đó điểm huyệt bất động.

Bên tai cô vang lên thanh âm suy yếu như có như không. Trong giọng nói tràn đầy nghi hoặc: "Ngươi là ai?"

Võ Tiết Châu quay đầu nhìn lại, cô rốt cuộc thấy rõ khuôn mặt người này. Mà trong mắt người này cũng tràn đầy kinh ngạc. Hai mắt như đá sapphire xanh mở lớn trừng cô. Đó là cô gái bị giam cầm!

"Ngươi là..." Sắc mặt nàng trắng bệch. Giọng nói suy yếu tràn đầy khϊếp sợ. Đáy mắt hoang mang nhìn cô. Cả khí chất lẫn ngoại hình kia đều mang theo một vẻ phong tình cổ phong khác lạ. Hoàn toàn khác biệt với cô.

Võ Tiết Châu nhìn khuôn mặt giống mình y như đúc kia mà nghẹn họng.

Nàng đảo mắt nhìn quanh. Sau khi thấy rõ tình cảnh hiện tại, vẻ mơ hồ trong mắt đã mất sạch. Chỉ còn lại một tia hiểu rõ. Nàng mỉm cười, nụ cười thê lương: "Ra là vậy... Ngươi là ta mà cũng chẳng phải ta."

"Cô... đang nói cá gì vậy? Cô là ai? Tại sao tôi lại ở trong này?" Võ Tiết Châu gầm lên. Cái kiểu khó hiểu này não cô thật sự chứa không nổi. Quỷ quái nào lại khốn đến như thế, cứ thích lấy việc này ra đùa giỡn sao? Còn nữa, nụ cười kia là như thế nào chứ? Người đáng buồn nhất ở đây phải là cô mới đúng. Tự nhiên lại bị lôi vào mớ hỗn độn này ngay trong ngày sinh nhật của mình. Chết tiệt!

Nàng nhìn cô, ánh mắt thâm sâu khó lường. Nàng nắm lấy cằm cô quan sát một chút liền nói: "Có vẻ như ta đã bị nhốt một thời gian dài. Ta có ba câu hỏi muốn hỏi ngươi. Chỉ cần biết được câu trả lời này ta sẽ đi. Được chứ?"

Thấy nàng không có ác ý, cô bèn gật đầu. Cô sẽ trả lời nếu điều đó không có hại cho cô. Tiễn thứ tà ma ngoại đạo này đi cho rồi!

"Hiện tại là năm mấy?"

"Hai ngàn không trăm mười bảy."

Quả nhiên....

"Tương lai ngươi có muốn làm nhà khoa học?"

"Không." Bởi vì khoa học luôn đề cao thế giới duy vật mà bác bỏ những hiện tượng duy tâm. Trong khi cô lại nhìn thấy được những "thứ" đó. Để tránh đi những phiền phức không đáng có cũng như không muốn gây khó chịu cho quan điểm của mình, cô chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành một nhà khoa học chuyên làm thâu đêm.

Nhận được câu trả lời như vậy, trên mặt nàng cũng chẳng có chút hoang mang. Dù sao nàng cũng đã liệu trước. Nàng xuất hiện ở đây đã mờ nhạt chứng minh một số chuyện quỷ thần. Vậy, câu hỏi cuối cùng!

"Ngươi có biết người nào tên Nhất Minh? Hay là ngoại hình yêu nghiệt, có chút lãnh tĩnh nhưng rất thích xem ngươi là một con nhóc?"

Võ Tiết Châu nhíu mày. Cô gái, cô đang miêu tả người nào? Ai lãnh tĩnh chứ? Từ từ, cô có quan hệ gì với lão quỷ nhà tôi thế?! Có nên trả lời hay không?

Đắn đo một hồi, cô vẫn là ngập ngừng nói: "Có biết nhưng không phải người."

Nàng nhíu mi: "Có ý gì?"

"Nhất Minh là một lão lệ quỷ mấy ngàn năm đang sống ở nhà tôi."

Hiện tại đến phiên nàng ngẩn người. Giọng nói run rẩy: "Y đến tìm ngươi sao?"

"Đúng vậy. Hôm đó đột nhiên anh ta đến tìm tôi bảo phải thu nhận anh ta. Còn bắt tôi ký khế ước. Anh ta nói anh ta và tôi có quan hệ rất sâu." Nói xong cô liền bắt được manh mối, "Có quan hệ với cô sao?"

Nàng buông lỏng hai tay. Đờ đẫng lùi từng bước. Nước mắt nhịn không được chảy xuống hai bên má. Thật kỳ lạ, chết rồi sao tim vẫn đau thế này. Nàng nhìn xuống y phục mình, nơi trái tim động lại một mảng máu khô cứng. Rõ ràng không có tim mà...

Đúng lúc này, giọng nói của nam nhân đã ép Võ Tiết Châu đến đây lần đầu lại xuất hiện. Nghe thanh âm của hắn có vẻ tâm trạng rất không vui: "Tại sao còn chưa tỉnh dậy?"

"Ai!?" Võ Tiết Châu phòng bị nhìn khắp nơi. Thế nhưng ở đây đến cả con kiến cũng không có. Chỉ có thứ ánh sáng xinh đẹp từ những đóa hoa sen phát ra bay lượn như đom đóm mùa hè.

Vậy mà nàng lại giống như bừng tỉnh. Vừa chạy đi vừa lẩm bẩm: "Đúng rồi, ta phải đi..."

Nhìn bóng dáng càng chạy càng xa như bị bóng đêm nuốt chửng của nàng, cô rất muốn đuổi theo nhưng cô phát hiện ra mình chẳng thể nào di chuyển! Chết tiệt! Lại là thứ cảm giác cá nằm trên thớt này khiến cô ghét cay ghét đắng. Loại cảm giác chuẩn bị cho người ta làm thịt!

**************

"Võ Tiết Châu" vuốt ve khuôn mặt Nhất Minh, khóe miệng nâng lên thành một nụ cười khó coi. Nước mắt không ngừng chảy ra từng giọt, từng giọt. Nàng nghẹn ngào: "Nhất Minh... đúng là chàng. Sao chàng lại ngốc như thế? Tại sao lại thành ra thế này. Nếu ta không thể giữ lại phần hồn này chàng sẽ tiếp tục chờ đợi sao? Chàng cũng biết làm quỷ khổ sở nhường nào mà."

Nhất Minh kích động đến đầu ốc trống rỗng. Đã bao lần y ảo tưởng nàng nhớ lại tất thảy, cho dù nhắm mắt lại y cũng nghĩ tới điều này. Bây giờ đạt được, y lại chẳng biết nên làm gì. Bất giác nhìn xuống tay mình, sắc mặt y lại thoáng cái trở nên khó coi. Chỉ sinh mệnh đang mờ dần!

Y nhíu mày, ngẩng đầu nhìn nàng. Khó khăn hỏi: "Nàng... chiếm xác?"

"Ta... ta không biết." "Võ Tiết Châu" chỉ có mong muốn được nhìn thấy y. Nàng trong mộng cảnh cứ chạy theo phương hướng thâm âm chỉ dẫn đến một nơi ánh sáng chiếu rọi. Mở mắt lần nữa đã thấy y, nàng vui mừng đến rơi lệ nào còn nghĩ đến chuyện gì khác. Song, nàng sâu sắc cảm nhận được bản thân chỉ là một phần hồn chấp niệm...

Nhất Minh cắn răng. Y nắm chặt hai vai nàng, sức lực lớn đến nỗi làm nàng phát đau. Đáy mắt một mảnh thê lương thất vọng. Y gằng từng chữ: "Nàng trở về, nhanh chóng trở về. Nếu không nàng sẽ chết! Vĩnh viễn chết! Có nghe không, trở về!"

Y đã hiểu, không phải nàng nhớ lại mà là nàng căn bản không nhớ đến. Đây chẳng qua chỉ là một phần hồn, linh hồn chính chủ lại bị nhốt ở nơi sâu nhất. Nếu bây giờ nàng chết đi, quỷ sai đến bắt người chỉ thấy được một mảnh hồn không trọn vẹn, linh hồn chủ vẫn không thể đến kịp thế thì quỷ sai sẽ tự động cho rằng đó là linh hồn không hợp pháp, lập tức xử lí, hồn phi phách tán!

"Võ Tiết Châu" ngủ say không hiểu sự đời thế nhưng nàng hai đời đều là người thông minh. Thấy vẻ mặt y như thế liền biết sự việc không ổn. Nhất thời quyến luyến nhìn y rồi nhắm mắt, ý đồ trở lại mộng cảnh tìm chính mình. Nhưng...

"Ta không thể trở lại nơi đó! Ta bị cái gì đó ngăn cản không cho đi vào!" Nàng sợ hãi kêu lên. Ai lại có năng lực lớn như thế trong địa bàn của nàng?

Nhất Minh đã sợ đến hoảng loạn. Đôi mắt đỏ ngầu quét xung quanh, khi nhìn thấy ánh trăng màu đỏ ngoài cửa sổ, đồng tử y mãnh liệt co rút. Chết tiệt! Lại là hắn. Chắc chắn hắn đang ở đâu đó quan sát. Giỏi! Giỏi lắm!

Khí đen lan lấy tốc độ mắt thường lan tỏa khắp nơi. Chen chút qua cửa sổ thoát ra ngoài. Dường như bao trùm toàn bộ căn nhà lại. Luồng sức mạnh hận thù mạnh mẽ phát ra làm rung động không gian xung quanh. Y hét lớn như muốn cho một người nào đấy nghe: "Hỗn đản! Ta cảnh cáo ngươi một lần nữa. Nếu còn động đến nàng, cho dù ta hồn phi phách tán cũng sẽ khiến ngươi không có quả ngọt! Ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết, biến mất khỏi thế gian!"

Dứt lời, ánh trăng đỏ tươi liền xuất hiện vết nứt như mặt gương vỡ. Mà vết nứt đó vẫn không ngừng lan rộng khắp bầu trời. Hiển nhiên xung quanh nhà Võ Tiết Châu đã bị người ta làm phép rơi vào trận pháp. Hiện tại trận pháp đã giải, mọi thứ liền trở lại như bình thường. "Võ Tiết Châu" lại tiếp tục rơi vào giấc ngủ sâu, trả lại cơ thể cho cô. Chỉ sinh mệnh một lần nữa rõ ràng, màu sắc đỏ tươi xinh đẹp trở lại.

Lúc này, cách đó không xa, Bạch Ngọc Ân cả người đầy máu đang gắng sức chạy về phía trước. Bộ dạng đẹp trai ngày thường đã không còn. Quần áo cả người bị cắt không biết bao nhiêu chỗ, da thịt bóng loáng bị bong tróc loang lổ máu tươi. Cậu một tay ôm lấy ngực có vẻ như bị phản phệ dẫn đến trọng thương. Bộ dáng chật vật không chịu nổi này không chút khiến người khác cảm thấy kinh ngạc bởi vì bọn họ dường như chẳng thể nào nhìn thấy cậu. Mà trên những vết thương máu thịt bê bết kia, nhất là vết thương ở bụng mơ hồ có thể thấy từng luồng khói đen. Điều này chứng tỏ, âm khí đang ăn mòn cơ thể cậu.
« Chương TrướcChương Tiếp »