Chương 12: Quán bar

"Bản đồ Tiểu Đức liên tục hướng dẫn cho ngài."

"Mục đích là ở gần ngài, lần này hướng dẫn kết thúc."

Khu phố thứ tám ở kinh bắc vô cùng náo nhiệt, Bách Ngưng ngẩng đầu lên, đã thấy một nhà quán bar tên là "Moto".

Hai bên đường trước cửa quán bar có rất nhiều xe đang đậu, đã sớm không còn vị trí đỗ xe.

Bách Ngưng dừng xe ở bãi đậu xe gần đó, sau đó đi tới.

Cách thật xa, có thể nhìn thấy đèn hiệu "Moto" thật lớn của quán bar không ngừng lập loè đủ mọi màu sắc, chiếu sáng nửa bầu trời đêm.

Trong hơn một tuần này, mỗi lần Bách Song Hoa uống rượu xong đều là Bách Ngưng tới đón cô về chung cư, Bách Ngưng cũng đã muốn đi dạo xong toàn bộ quán bar trong khu.

Hôm nay, quán bar này lại là một cái mới.

Người ra ra vào vào đều nhiều hơn mấy cái trước đó, không có mấy nam sinh.

Đương nhiên Bách Ngưng không chú ý đến chi tiết nhỏ này.

Chỉ riêng ở bên ngoài quán bar đã có từng hàng người trẻ tuổi ngồi xổm hút thuốc ở ven đường, vây ở một chỗ không biết đang nói cái gì, thỉnh thoảng cười ha ha.

Cửa quán bar, sự xuất hiện của Bách Ngưng hấp dẫn ánh mắt của không ít nữ sinh.

Cũng không phải là bởi vì vẻ đẹp kinh thiên địa quỷ thần khϊếp của Bách Ngưng mà vừa nhìn thấy cô liền rơi vào bể tình.

Mà là bởi vì một thân áo sơmi màu trắng thuần khiết của Bách Ngưng cực kỳ bắt mắt trong đêm đen, giống như là một mảnh trắng trong đêm đen, hơn nữa phần lớn đều trang điểm đến màu sắc rực rỡ, người trẻ tuổi ăn mặc cực kỳ Punk hoặc là trào lưu hoàn toàn là hai phong cách cực đoan.

Áo sơmi không chút cẩu thả gói vạt trong quần tây màu trắng, quanh người áo sơmi không có nếp gấp táo bạo cưỡng bách.

Ống quần tây thẳng thớm không có một tia nếp uốn, càng làm cho người ta từ trên xuống dưới liền cảm thấy người này vô cùng nghiêm túc, không chút cẩu thả.

Áo sơmi màu trắng thuần, quần tây màu trắng, còn có một đôi giày nhỏ màu trắng sạch sẽ.

Cổ tay áo sơmi lộ ra da thịt, giữa giày và trong quần tây lộ ra mắt cá chân, đều trắng nõn như sữa bò.

Xa xa nhìn qua, giống như là côn màu trắng đang đi lại trong đêm đen.

Thật sự là không thể không khiến người chú ý.

Một thiếu nữ mặc áo khoác có dây thừng, trang điểm đậm đã sớm chú ý tới Bách Ngưng, nghiêng người đi về phía bạn bè của mình, chỉ chỉ phía sau: "Nhìn kìa, có chị gái."

Một thiếu nữ khác lập tức nhảy dựng lên, lập tức nhìn xung quanh:

"Cái gì? Chị gái? Ở đâu có chị gái! Để tôi xem nào!"

"Đứng đó đó. Người mặc một thân màu trắng kia."

Khi thiếu nữ bản tấc nhìn thấy mặt mày tinh xảo ôn hòa của Bách Ngưng thì cả người giống như bị sét đánh, ngây ngốc đứng tại chỗ.

Thiếu nữ mặc trang phục đậm cũng đưa ra đánh giá độ cao của mình:

"Còn là chị gái rất xinh đẹp."

Ánh mắt của thiếu nữ lập lức phát sáng:

"Tôi nhất kiến chung tình rồi."

"..."

...

"Đình đình đình!"

"Làm sao vậy? Dừng lại làm gì? Phim điện ảnh sắp chiếu rồi."

"Mẹ nó! Đó không phải là cô Bách của khoa triết học à?"

"!Thật đúng là?"

Nữ sinh ngẩng đầu nhìn quán bar Moto.

"Moto? Cô Bách vào Moto??? Mẹ nó!!!"