Chương 20.2

Giờ khắc này, Dương Vũ đột nhiên biết, ở trên xe bảo mẫu, Lý Đề Âm tự nhủ, Bách Ngưng không phải là một người bình thường rốt cuộc có nghĩa là gì.

Đây có thể là người bình thường à?

Đây rõ ràng chính là một chị gái thẳng không hiểu phong tình mà!

Gái thẳng 100%!

Mà bên này, sau khi Dương Vũ nhìn thấy Lý Đề Âm bị từ chối thì vẻ mặt lại bình tĩnh, bộ dáng không để ý chút nào, trong lúc nhất thời trong lòng báo động mãnh liệt.

Dương Vũ lặng lẽ đánh giá Bách Ngưng.

Tóc dài, thành tích cao, dáng vẻ xinh đẹp, cao hơn 170, thẩm mỹ ăn mặc cũng không tệ.

Không phải chứ? Mạnh như Lý Đề Âm chẳng lẽ không chạy thoát khỏi cạm bẫy tình yêu của gái thẳng à?

Trước đó không phải con hàng này nói mình ngay cả Bi cũng không lui tới à?

Tình huống bây giờ là muốn lên diễn một vở tình yêu đỡ cong gái thẳng, mỹ P đuổi ngược gái thẳng kết quả gặp thảm, coi nhẹ tiết mục tình yêu cẩu huyết sao?

Trong dự liệu, Lý Đề Âm lại có dự cảm Bách Ngưng sẽ từ chối.

Cô có chút thất vọng.

Đồng thời cũng có chút buồn cười, không ngờ lý do bị từ chối lại là cái này.

Nhìn trên màn hình lớn xuất hiện một khuôn mặt lão đầu tinh thần phấn chấn.

Đây là lần đầu tiên cô bị từ chối.

Thì ra là thích một người, lúc người khác vẫn chưa thích ngươi lại là loại thể nghiệm này.

Trên người Lý Đề Âm, cảm giác như vậy là lần đầu tiên.

Có một loại cảm giác đánh BOSS.

Rất có tính khiêu chiến.

Vị trí bên cạnh trống không, trên đùi cũng không có trọng lượng của lễ phục.

Cánh tay bên cạnh cũng trống không.

Bên tai cũng không có gì.

"Bách giáo sư, tình huống của Lý Hiệp ở trường học chúng ta như thế nào?"

"Tốt đẹp."

"Lý Hiệp nói cho tôi biết, nó rất sùng bái cô, còn bảo tôi đừng nói cho cô biết."

"Cảm ơn cậu ấy."

"Lý Hiệp nói rất hy vọng có thể mời cô Bách đến nhà chúng tôi làm khách, tiểu tử này nói cho tôi biết, cô ở phương diện học tập đã giúp đỡ nó rất nhiều, nó liền coi cô là thầy hướng dẫn của mình."

"Ừm, là chính cậu ấy rất ưu tú."

Ngay khi Bách Ngưng cho rằng nàng muốn yên tĩnh lại thì bên tai lại vang lên giọng nói của nàng.

Cho nên Lý Đề Âm lại một lần nữa tụ tập rất gần.

Mùi hoa lài quen thuộc vào trong lỗ mũi của Bách Ngưng.

Cô có thể cảm nhận được hơi thở bên cạnh phụ nữ quấn quanh uốn lượn ở trong tai của cô, hơi thở giống như là hóa thành một con rắn vô hình từ lỗ tai tiến vào y phục của cô, sau đó leo lên sống lưng của cô, từ trên xuống dưới liếʍ cái lưng kia của cô.

"Cô Bách, bây giờ cô có đối tượng không?"

"Không có."

Cô giống như vui vẻ lên, trong giọng nói có thêm mấy phần cảm giác nhảy nhót.

Thậm chí lúc này Bách Ngưng cũng cảm thấy mình chưa có đối tượng, chuyện này lại là một chuyện vui làm người ta cảm thấy đáng giá.

"Vậy cô Bách, trước đó cô đã từng yêu đương chưa?"

"Chưa từng."

"Cô thấy thế nào về chuyện phụ nữ yêu đương với phụ nữ?"

Bách Ngưng sững sờ, nhìn Lý Đề Âm, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào.

Nếu như đổi lại là những người khác tới hỏi mình, Bách Ngưng nhất định sẽ dùng câu trả lời của Plato.

[ Tình yêu cao quý nhất là tình yêu tinh thần, có thể làm cho linh hồn người ta thăng hoa. ]

Nhưng giờ phút này, Bách Ngưng nhìn vào mắt Lý Đề Âm.

Thế giới yên tĩnh trở lại, Bách Ngưng không nói ra lời.

Cho nên nàng dừng lại mười giây, chỉ nói ra một câu:

"Mỗi một loại yêu đều bình đẳng, tồn tại hợp lý."

Sau khi Lý Đề Âm đi rồi.

Bách Ngưng đột nhiên cảm giác thế giới yên tĩnh gấp trăm ngàn lần trước đó.

Bên tai không có giọng nói của thế giới này.

Giọng nói của giáo sư Vương Cát Văn truyền đến:

"Thời đại này, chúng ta luôn luôn lạc đường... Trong những ngày thường vụn vặt, rất nhiều người lựa chọn cách chạy trốn trong thời gian ngắn ngủi..."

Bách Ngưng chậm rãi nhắm mắt lại.

Đây là lần đầu tiên nàng không nghe lọt nội dung diễn thuyết của giáo sư Vương Cát Văn, người mà nàng rất tôn kính.

Trước đây nàng đều là lòng không suy nghĩ, không bỏ sót một chữ nào, không phân tâm nửa giây.