Chương 17

Trong nồi nấu hơn nửa nồi nước lớn, đợi nước sôi lại đổ ốc vào, chỉ cần nấu khoảng ba phút, đợi nắp miệng ốc tách ra khỏi thịt ốc là có thể vớt ra bỏ vào nước lạnh.

Dùng kim khâu quần áo bình thường gỡ vỏ ốc ra, dùng mũi kim đâm vào thịt ốc, khẽ xoay, lấy ra được một miếng thịt ốc hoàn chỉnh, sau đó cắt bỏ phần đuôi, chỉ để lại phần đầu có thịt cứng.

Đuôi ốc cũng không bị lãng phí, đập vỡ vỡ vụn ra cho gà con ăn là tốt nhất, cái này còn dinh dưỡng hơn rau xanh không biết bao nhiêu lần.

Cả một thùng ốc cũng chỉ lấy được một ít thịt vừa một chén nhỏ. Cũng khó trách người khác đều không muốn phí công.

Trai sông sau khi luộc qua nước sôi cũng mở vỏ ra, có thể dùng tay lấy thịt trai ra, không cần tốn nhiều công sức.

“Nha Nhi, xem này!” Liễu Đông Thanh dang lột thịt trai, đột nhiên cảm thấy trong thịt trai có vất cứng, hắn còn tưởng là hòn đá nhỏ kinh tinh gì đó, lúc lấy ra không ngờ lại là một hạt ngọc.

“Chết……” Liễu Nha Nhi nghẹn lại.

Bây giờ nàng là Liễu Nha Nhi cổ đại, nữ nhi của tú tài, phải văn minh, không thể nói lời thô tục được.

Nhưng nàng nhìn hạt ngọc trong tay Liễu Đông Thanh, thật sự thiếu chút nữa không nhịn được.

Ngọc trai!Ngọc trai tự nhiên! Giá cả của thứ này ở thời cổ đại có thể so với hoàng kim! Tuy hạt châu này không lớn, nhưng nhất định có thể bán được không ít tiền.

Liễu Nha Nhi đột nhiên lại bắt đầu nghi ngờ có phải mình có thể chất cẩm lý hay không.

Phải biết khả năng để trai sông kết thanh ngọc trai là rất rất nhỏ, phải có thể may mắn đến mức nào mới có thể gặp được?”

Liễu Nha Nhi nhặt vỏ trai ra nhìn xem, tổng cộng bắt được bốn on trai sông,trong có có một con hình tam giác. Mà con trai hình tam giác này cũng là con có ngọc trai.

Chuyện này nói nàng không có thể chất cẩm lý nàng không tin!

“Ca ca, có lẽ chúng ta phát tài rồi! Ngọc trai này có lẽ có thể bán được rất nhiều tiền, những đại quan quý nhân đều thích thứ này.”Liễu Nha Nhi cầm lấy ngọc trai từ trong tay Liễu Đông Thanh, nước miếng sắp không nhịn được trào ra từ hai mắt lấp lánh, đoan trang.



Trong mắt nàng không phải là ngọc trai mà là một bàn đầy thịt, cá.

Liễu Đông Thanh nhìn bộ dạng muội muội đột nhiên hoảng sợ, chẳng lẽ vừa rồi nàng bắt ốc bị quỷ nước bám vào người sao? Bằng không tại sao hai mắt lại sáng lên, khóe miệng còn chảy nước dãi.

“Nha Nhi, Nha Nhi!” Liễu Đông Thanh nhẹ nhàng đẩy muội muội.

“Á? Á, đại ca ngươi dọa ta! Ca ca cất hạt châu này đi, ta đi rửa ốc, lát nữa cha và nãi nãi sẽ về rồi.” Liễu Nha Nhi phục hồi tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn trời, phát hiện mặt trời đã sớm về Tây.

Thịt ốc có nhiều tạp chất và một lớp chất nhầy. Ở thời hiện đại thường dùng muối và bột mì để rửa sạch, nhưng lúc này sao có thể lấy ra được? Lấy một nắm tro bếp bỏ vào thịt ốc, lại dùng sức bóp chà mạnh nhiều lần mới có thể loại bỏ được tạp chất bên trong.

Lúc trước Liễu Đông Thanh đi làm công được một trăm văn. Tiền thị đã lấy ra để mua dầu cùng mấy cân bột mì.

Mặc dù là đồ khô, nhưng Liễu gia cũng chỉ thỉnh thoảng ăn một lần. Thời kỳ đặc biệt ngay cả ngũ cốc thô cũng rất quý giá.

Nửa chén nhỏ bột mì trộn với nước lạnh. Chờ canh ốc trong nồi sôi lên, dùng tay véo bột thành từng cục nhỏ bỏ vào nồi canh, nấu thêm một lát, cuối cùng rắc thêm một nắm rau hẹ và chút muối, thật sự có thể ngon đến co đầu lưỡi.

“Từ xa ta đã ngửi thấy mùi thơm, Nha Nhi đang làm món ngon gì vậy?” Tiền thị bỏ nông cụ xuống muốn vào bếp giúp đỡ.

“Bánh canh ốc đã làm xong rồi, nãi nãi, người mau đi rửa mặt, chúng ta chuẩn bị ăn cơm!”

Tiền thị ôm chầm lấy Liễu Nha Nhi, hôn một cái lên mặt nàng: “Nha Nhi của ta thật có bản lĩnh, có thể thu dọn nhà cửa sạch sẽ, ngay cả cơm cũng nấu ngon như vậy.”

“Nãi nãi nấu ngon hơn cháu! Cháu chỉ làm bừa mà thôi, ốc và rau hẹ vốn dĩ đã thơm ngon, cũng không cần kỹ năng gì. Nếu để nãi nãi làm nhất định có thể thơm hơn một trăm lần.” Liễu Nha Nhi nhanh chóng che đậy bản thân, bằng không một người trước đây chỉ nấu ăn bình thường, đột nhiên có tài nấu nướng, dù sao cũng có thể khiến lòng người nghi ngờ.

Nàng dỗ nãi nãi, nhất định sẽ rất vui vẻ. Tiền Thị vui vẻ cũng thật sự tin lý do thoái thác của Liễu Nha Nhi.

Về phần sau này, nàng cũng đã tìm được lý do thoái thác đầy đủ. Nói là nàng ngày ngày ở nhà nấu cơm, quen tay hay việc, hơn nữa còn thích suy nghĩ, đương nhiên tay nghề nấu ăn cũng tốt lên.

Chậc chậc chậc, nhìn xem, thật đúng là một lý do hoàn hảo. Liễu Nha Nhi đột nhiên cảm thấy, từ sau khi xuyên qua chỉ số thông minh của mình đã tăng lên.



Sau bữa cơm chiều, Tiền Thì thắp đèn dầu, Liễu Đông Thanh thần thần bí bí vuốt thứ gì đó trong ngực, sau đó mở tay ra trước mặt cha Liễu và Tiền thị.

Ngọc trai mượt mà đầy đặn, ở dưới ánh đèn dầu tỏa ra một chút ánh sáng.

“Đây là……?” cha Liễu kinh ngạc hỏi.

Mà Tiền thị, lúc này càng kinh ngạc há to miệng.

Cả đời Tiền thị cúi mặt xuống đất, lưng hương lên trời,ngay cả huyện thành cũng chưa đi được vài lần, càng đừng nói nhìn thấy ngọc trai.

Ngọc trai có thể phát ra ánh sáng, vậy nhất định là thứ tốt.

Cha Liễu từng đọc sách trong huyện thành, ở trên phố từng nhìn thấy trang sức của mấy tiểu thư nhà quyền quý có đính ngọc trai này. Dựa vào hiểu biết của hắn, ngọc trai này có giá rất xa xỉ.

“Nó có bên trong trai sống, cha, Nha Nhi nói chúng ta có thể phát tài! Hạt châu này có thể bán được rất nhiều tiền.” Liễu Đông Thanh tưởng tượng đến chuyện ngọc trai này có thể bán đổi lấy thật nhiều tiền, trên mặt cười vui vẻ như nở hoa.

“Ngọc trai này đáng giá rất nhiều tiền, ngày mai để ta vào thành nhìn xem!”

“Cha, con cũng phải đi!” Liễu Nha Nhi chớp mắt nhìn Liễu cha, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội.

Rõ ràng Liễu Nha Nhi đã gày như cây sậy, tóc khô vàng. Nhưng ở trong mắt cha Liễu, khuê nữ nhà mình chính là tiểu khả ái băng cơ ngọc cốt. Đặc biệt còn ngây thơ nhìn hắn như vậy, ngay cả tim hắn cũng phải tan chảy.

“Được vậy ngày mai Nha Nhi phải dậy sớm, cha đưa Nha Nhi vào huyện thành.”

“Cảm ơn cha!”

Kỳ thật Liễu Nha Nhi cũng không thực sự muốn tới huyện thành, dù sao đi năm dặm đường cũng mệt chết người.

Nhưng nàng sợ cha Liễu quá thành thật bị người ta lừa gạt, nên nàng phải đi theo!