Chương 19

Viên ngọc trai này đúng là khá nhỏ, huyện Hoài Dương cách phủ thành trăm dặm đường, nếu thật sự chỉ vì một hạt ngọc trai này mà đi tới phủ thành thì đúng là không đáng.

“Ta tin chưởng quầy, vậy hai lượng đi!” Liễu cha không biết cò kè mặc cả, cái giá hai lượng này hắn đã rất vừa lòng.

Nếu Liễu cha đã đồng ý, Liễu Nha Nhi cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa.

Cuối cùng chưởng quầy lấy hai lượng bạc vụn giao cho Liễu cha.

Rời khỏi Trân Bảo Các, tay Liễu cha cầm bạc có hơi run rẩy. Hắn đã rất lâu không nhìn thấy nhiều bạc như vậy.

Có tiền, chuyện đầu tiên Liễu cha làm là đưa Liễu Nha Nhi đến quán mì bên cạnh, gọi một chén mì Dương Xuân đẩy đến trước mặt Liễu Nha Nhi.

Nha Nhi nhà hắn còn chưa được ăn mì Dương Xuân bao giờ.

Một chén mì Dương Xuân có giá ba văn tiền, nhưng cha Liễu vừa nhận được tiền lại không bỏ dám bỏ ra gọi cho mình một chén.

“Bá bá, có thể cho một cái chén nhỏ được không?” Liễu Nha Nhi lanh lảnh gọi.

“Được!”

Liễu Nha Nhi múc một ít mì vào chén nhỏ, lại đổ một ít nước canh, sau đó đem phần còn lại đẩy đến trước mặt cha Liễu.

“Người con nhỏ không ăn hết nhiều như vậy, cha ăn đi, đừng để lãng phí.”

Suy nghĩ của nữ nhi sao hắn có thể không hiểu? Đang là tuổi lớn, một chén mì này có bao nhiêu, sao có thể ăn không hết.

“Cha không đói bụng!Nha Nhi ăn đi!”

“Nếu cha không ăn vậy Nha Nhi cũng không ăn!” Liễu Nha Nhi dẩu cái miệng nhỏ, đẩy bát nhỏ đến giữa bàn.

“Được được được, cha ăn, Nha Nhi cũng ăn đi!”



Lúc này Liễu Nha Nhi mới mỉm cười, ăn một miếng mì lại uống một ngụm nước canh.

Thoải mái!

Sau khi ăn xong, cha Liễu lại đưa Liễu Nha Nhi tới chợ thức ăn.

Liễu Nha Nhi vốn định mua một ít nội tạng và xương heo về nhà. Kiếp trước nàng đọc truyện xuyên không, nội tạng heo và xương heo đều không ai ăn, hơn nữa giá còn rất giẻ, cho nên nàng cũng muốn nhặt được của hời.

Nhưng chờ đến khi bọn họ đến quán thịt lại không thấy có ai bán nội tạng heo.

Liễu Nha Nhi đoán nếu người ở đây không biết ăn lại ném đi, vậy đúng là lãng phí.

“Ông chủ, không bán nội tạng heo sao?” Liễu Nha Nhi cảm thấy có lẽ do bán không dễ nên lười bày ra, cho nên không cam lòng hỏi một câu.

“Nội tạng heo đã sớm bán hết rồi! Nếu ngươi muốn mua phải đến thật nhanh!”

???

Thứ này ở cổ đại không phải không ai ăn sao?

Cha Liễu vốn không định mua nội tạng heo, để ông chủ cắt một cân thịt nhiều mỡ một chút.

Thanh toán tiền xong, cha Liễu lại nắm tay Liễu Nha Nhi rời khỏi chợ thức ăn.

Trên đường đi, Liễu Nha Nhi hỏi cha Liễu về chuyện nội tạng heo.

Cha Liễu cảm thán nữ nhi vẫn còn là con nít, còn rất ngây thơ không biết việc đời vất vả.

“Thời buổi này đói đến mức ngay cả vỏ cây cũng bị bóc ra gặm, còn ai ghét bỏ mùi hôi của nội tạng heo chứ? Nó có hôi thì tốt xấu cũng là đồ ăn mặn, xuống bụng vẫn tốt hơn vỏ cây. Nội tạng heo rất rẻ chỉ có hai văn tiền một cân, tuy bị người giàu ghét bỏ nhưng đối với gia đình nghèo khổ mà nói đó chính là thịt! Nếu không phải nhà chúng ta xa chợ không thể tranh được, ta cũng muốn mua một ít cho Nha Nhi làm đồ ăn.”

“Ồ!” Liễu Nha Nhi hiểu ra.

Đúng vậy ngay cả vỏ cây cũng ăn, có ai còn ghét bỏ nội tạng heo được ơ chứ.



Hai cha con nói chuyện lại đi đến phố lương thực.

Cha Liễu mua mười cân gạo, năm cân cao lương, năm cân lúa mì, tính toán có thể ăn được ba tháng.

Mua xong lương thực, cha Liễu lại đưa Liễu Nha Nhi đến tiệm vải cắt hai miếng vải. Mảnh có màu sắc, hoa văn cho Liễu Nha Nhi, còn mảnh màu chàm kia là cho Tiền thị cùng Liễu Đông Thanh làm xiêm y.

“Cha, sao người không mua thêm một phần cho mình?”

“Ngày nào ta cũng làm việc ngoài đồng, mặc quần áo mới không phải quá lãng phí sao?”

Liễu Nha Nhi muốn cha chọn thêm một miếng vải, nhưng nàng biết cha nàng có lẽ không chịu. Nói đến đồ ăn, Liễu Nhi có thể chơi trò uy hϊếp, cha Liễu có lẽ sẽ đồng ý. Nhưng nếu muốn cha Liễu tiêu tốn mấy chục văn tiền mua quần áo có lẽ không thực tế.

Dựa vào tình tình này của cha nhất định không thể bỏ được!

“Cha, chờ sau này Nha Nhi kiếm được tiền, sẽ mua tơ lụa gấm vóc cho người mặc.”

“Được! Nha Nhi nhà ta có bản lĩnh như vậy mà! Vậy cha chờ đến khi Nha Nhi có thể kiếm tiền mua gấm vóc tơ lụa cho cha mặc.” Trong lòng cha Liễu ấm áp, tuy nói chỉ là lời nói của đứa trẻ nhưng đó chính là lòng hiếu thảo của nữ nhi.”

“Cha, người yên tâm, con nói được sẽ làm được, người cứ chờ xem!”

“Được được được, cha chờ!” Cha liễu cười vui vẻ đi đến quầy tính tiền.

Liễu Nha Nhi tinh mắt nhìn thấy thấy sau cửa có một đống vải vụn, Liễu Nha Nhi cười tươi xin chủ tiệm cho một ít.

Chưởng quầy tiệm vải cũng là người dễ nói chuyện, cầm một nắm vải lẻ đưa cho Liễu Nha Nhi, nói với cha Liễu: “Khuê nữ này của ngươi thật ngoan, biết nói ngọt lại còn rất hiếu thảo. Lúc trước người khác xin, ta cũng không cho. Vải vụn này ghép lại cũng có thể làm được một đôi đế giày hoặc làm mặt giày.”

“Cảm tạ chưởng quầy, tiểu nữ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, mong chưởng quầy chớ trách tội!”

“Ngươi đó, chớ khiêm tốn! Nữ nhi này nhà ngươi, không hiểu chuyện chỗ nào? Ta thấy nàng rất hiểu chuyện, vừa rồi nàng nói mua tơ lụa cho ngươi mặc, ta đều nghe thấy. Nha đầu này, không chỉ biết nới ngọt có lòng hiếu thảo, mà còn biết mặc cả.’ Chưởng quầy nói xong cười ha ha.

Hắn rất thích nha đầu này, linh hoạt tinh quái.