Chương 21

Giờ Mẹo hai khắc vừa qua, bầu trời xám xịt chưa chuyển sang màu trắng. Một tiếng hét thấu trời vang lên, khiến toàn bộ dân làng hoảng sợ, ngay cả chó trong làng giật mình không ngừng sủa.

Nhà Tần gia bị sụp!

Nhưng đêm hôm qua không ai nghe thấy một chút động tĩnh.

Náo loạn một hồi, trời bắt đầu dần sáng, rất nhiều người tụ tập trước cửa nhà Tần gia, bắt đầu đào đất. Bởi vì Tần gia chỉ còn có một quả phụ ốm yếu cùng nhi tử. Tối hôm qua nhà sập, vậy mẫu tử hai người nhất định bị vùi lấp bên trong, không biết có chuyện gì không.

Sau khi đào khoảng nửa giờ, cuối cùng đã được đào được người ra. Đáng tiếc Lưu quả phụ đã dùng cả thân mình để che chở nhi tử, khi bị đào ra đã không còn thở.

Mà tiểu tử Tần gia cũng vô cùng yếu ớt, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.

Thôn trưởng để thanh niên trong thôn nhanh chóng tới thôn bên cạnh gọi đại phu, lão Tần gia chỉ có một mình Tần Mộc là độc đinh, không thể để hắn cứ như vậy đi theo.

Khi đại phu tới đây, Tần Mộc đang nằm trên bãi đất trống trước cửa nhà họ Tần, dưới người trải một chiếc chăn bông. Bị ép chặt gần như cả đêm, cũng không biết có bị thương nội tạng hay không nên dân làng không dám tùy tiện di chuyển.

Sau khi kiểm tra, lão đại phu nói may mắn Lưu quả phụ dùng thân thể che chở cho nhi tử, nên tiểu tử Tần gia này không bị thương. Hiện tại đang hôn mê, chỉ do hoảng sợ quá mức mà hôn mê bất tỉnh.

Tần Mộc cuối cùng cũng tỉnh.

Chỉ là sau khi Tàn Mộc tình dậy, nhìn thi thể Lưu quả phụ bên cạnh, khóc lớn gọi to một tiếng “Nương!”, Lại ngất đi.

Lão đại phu thấy tình hình như vậy vội vàng đi đến ấn vào huyệt nhân trung, khó khăn lắm mới có thể cứu người tình lại. Tần Mộc tỉnh dậy một lần nữa, đỏ mắt không khóc cũng không nháo, cứ như vậy nắm lấy tay Lưu quả phụ, cứng đời quỳ ở đó.



Thôn trưởng sợ Tần Mộc lại xảy ra chuyện, năn nỉ lão đại phu ở lâu thêm một lát, đề phòng có chuyện không may.

Lão đại phu gật đầu ứng. Tuy ông ấy đã nhìn quen sống chết đời người, nhưng đứa nhỏ này từ nhỏ đã không có cha, hiện tại lại không có nương, ông ấy vẫn không nhịn được đau lòng.

Để lại lão đại phu nhìn Tần Mộc, thôn trưởng lại triệu tập người toàn thôn tới, thương lượng hậu sự của Lưu quả phụ. Dù sao Tần gia ngoại trừ Tần Mộc, đã không còn lại. Nhà mẹ đẻ của Lưu thị đã đi tha hương từ năm trước, bây giờ còn sống hay đã chết cũng chẳng ai biết.

Theo ý của trưởng thôn, tìm cái chiếu bọc Lưu thị lại, sau đó gọi mấy người cường tráng trong thôn đào một cái hố chôn người, cũng coi như xuống mồ. Bởi một chiếc quan tài tốn rất nhiều tiền, bọn họ không mua nổi.

Sau khi sắp xếp hậu sự cho Lưu quả phụ xong, lại thương lượng nơi ở sau này của Tần Mộc.

Thôn trưởng hắng giọng hỏi mọi người: "Đứa trẻ này bây giờ là cô nhi, nhà sập, ngay cả chỗ ở cũng không có! Thế nào, dù sao hắn cũng là người Tiểu Vương Trang chúng ta, chúng ta cũng không thể mặc kệ được. Các ngươi thương lượng xem có nhà nào thu nhận Tần tiểu tử? Nếu có, ta sẽ làm chủ, thời gian hắn ở nhà ai, đồng ruộng Tần gia đều thuộc về nhà đó. Coi như là đồ ăn của hắn.”

“Lời này ngài nói rất nhẹ nhàng nhưng tiểu tử mười một tuổi, không làm được việc nàng, còn ăn không ít. Đám người chúng ta đến bản thân mình còn nuôi không nổi, lấy đâu ra lương thực để thu nhận hắn? Hôm qua trời lại mưa đá, lúa mạch ngoài ruộng đều bị phá hỏng toàn bộ, sao có thể thu hoạch được? Cần mấy mẫu đất nhà hắn có tác dụng gì.”

“Đúng vậy mỗi ngày chúng ta thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, sao có thể nuôi thêm hắn?”

“Thôn trưởng ngài có lòng tốt, sao không để Tần tiểu tử ở nhà mình đi?”

“Ta nuôi! Ta sẽ lo tang sự của Lưu thị!”cha Liễu vẫn luôn im lặng không nói một lời, đột nhiên đứng dậy.

Mà Liễu Nha Nhi ở bên ngoài xem náo nhiệt nghe thấy lời cha mình nói, thiếu chút nữa không thở được.

Cha nàng bị ma quỷ bám thân sao, đến chính nhà mình còn không biết sống được mấy ngày, bản thân mình đã vô cùng khổ sợ còn rước thêm chuyện tốn công vô ích này vào người.

“Không hổ là tú tài công, có đại nghĩa! Sau này, vất vả cho tú tài công rồi!” Ánh mắt thôn trường nhìn cha Liễu có hơi phức tạp.



Quyết định xong chuyện nơi ổ sau này của Tần Mộc, đám người cũng đã tan đi gần một nửa. Cha Liễu cũng đi bộ về nhà, Liễu Nha Nhi lại bĩu môi đi theo sau.

Nàng oán, oán hành động thánh phụ của cha nàng.

Còn người có lòng tốt là chuyện tốt, như lấy chính mạng mình đánh đổi cho một người không thân chẳng quen, nàng không làm được.”

Cha Liễu về đến nhà lấy một lượng bạc còn dư lại ở chỗ Tiền thị, định mua một chiếc quan tài mỏng cho Lưu quả phụ.

Liễu Nha Nhi giật lấy tiền từ trong tay cha Liễu, mím môi bướng bỉnh, nước mắt giàn giụa trên mặt.

Cha nàng muốn nhận nuôi Tần Mộc thì không sao, nhưng tại sao lại muốn dùng một lượng bạc duy nhất còn lại đi làm tang sự cho Lưu quả phụ? Số bạc này chính là phí sinh hoạt của bọn họ sau này.

“Nha Nhi, cha biết tiền này là do ngươi đi mò trai sông tìm được ngọc trai mà đổi được, coi như cho cha mượn dùng trước có được không?” Cha Liễu đỏ mắt cầu xin.

Liễu Nha Nhi chỉ rơi nước mắt, không trả lời, nắm thật chặt số bạc trong tay.

Nàng thừa nhận, nàng ích kỷ! Nàng không phải người đại nghĩa, rộng lượng, trước khi giúp đỡ người khác, nàng sẽ cân nhắc sống chết của mình trước! Để nàng dùng miếng ăn của mình đi đổi một cái quan tài cho người khác, nàng không làm được.

“Nha Nhi, ta và Tần Ngũ là bạn cũ. Ta từng nói sẽ chăm sóc thê nhi thay hắn, nhưng ta không làm được! Bây giờ Lưu thị đã đi, người chết lớn nhất, chúng ta để nàng ra đi có thể đàng hoàng một chút.” Giọng cha Liễu càng lúc càng nhỏ, cuối cùng im lặng không nói, chìm vào từ trách thật sâu.

Mặc kệ cha nàng nói như thế nào, Liễu Nha Nhi vẫn không buông tay. Hậu sự của Lưu quả phụ có đàng hoàng hay không, có liên quan gì đến nàng?

Cuối cùng Tiền thị không nhìn được nữa, mới kể chuyện năm xưa của cha Liễu và Tẫn Ngũ cho huynh muội Liễu gia nghe.