Chương 3

Khi hắn niên thiếu không có phụ thân, bây giờ thê tử cũng đi, hắn không muốn lại mất đi mẫu thân. Cho nên dứt khoát quyết định trở về nhà.

Làm tiên sinh mấy năm, ngoại trừ chi tiêu cũng tích cóp chút bạc, ở trong thôn mua ba mẫu ruộng nước, hai mẫu ruộng cạn. Nhưng cha Liễu chỉ biết đọc sách không hiểu chuyện làm nông, hơn nữa thời tiết không tốt, đồng ruộng làm suốt một năm cũng không đủ dùng, kế hoạch sửa sang lại nhà ở cứ thế mà đình trệ.

Đặc biệt là năm trước còn xảy ra nạn châu chấu, không chỉ Liễu gia, toàn bộ nhà nông ở Hoài Dương cơ bản đều không có thu hoạch.

Người không chịu được chết đói, Liễu gia cố gắng chống đỡ hơn nửa năm, nếu không có thu hoạch chỉ sợ không còn ai sống sót.

Liễu Nha Nhi xem xong ký ức của nguyên chủ, che miệng lại bật khóc.

Hoá ra đây mới là nỗi khổ trên đời!

Liễu Nha Nhi bị đói tỉnh lại suy nghĩ miên man một hồi, lại mơ màng ngủ đi.

Chờ đến khi tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng rõ.

Trong viện Liễu gia hình như có người đang cãi nhau.

Liễu Nha Nhi nghe xong vội vàng xoay người xuống giường, nhìn đôi giày cũ nát đã có vài lỗ thủng, rối rắm tới rố rắm lui một hồi cuối cùng vẫn đi vào.

“Nhìn đi, nhìn đi! Ngày thường im im còn tưởng là người tốt, không nghĩ tới lúc cào người lại như con chó điên, nhìn Phì Nha nhà ta xem, nếu như bị vết sẹo phá tướng, sau này biết gả chồng như thế nào?” Một phụ nhân trung niên da đen, túm cánh tay một nha đầu đầu nói với Tiền Thị.



Liễu Nha Nhi vừa nghe mấy lời này đã lập tức bốc hỏa, nắm lấy cây chổi cạnh cửa vọt vào tiền viện.

Rõ ràng nàng bị đói mà ngất đi, nhưng lúc này không biết lấy sức từ đâu, chân bước đi dường như cũng có thể sinh ra gió.

Phụ nhân béo kia họ Trương, nhìn Liễu Nha Nhịt đột nhiên cầm chổi xông tới, lập tức đề phòng, phụ nhân béo khôi phục lại khí thế vừa rồi: : “A, đứa trẻ không có mẹ dạy đúng là không có giáo dưỡng, làm bị thương Phì nha đầu nhà ta còn trừng mắt nhìn lại. Trừng cái gì mà trừng? Bồi thường tiền! Ta nói cho ngươi biết Tiền bà bà, nếu hôm nay không bồi thường tiền, ta nhất đinh sẽ không để yên việc này.”

Ha ha, Liễu Nha Nhi tức đến bật cười.

Hôm trước chính là Phì nha đầu này bắt nạt nguyên chủ, mắng nàng không mẹ, nguyên chủ tức giận mới đẩy lại một cái. Kết quả Phì nha đầu liền cào nguyên chủ, còn mắng nguyên chủ là khắc tinh, khắc chết mẹ mình. Này còn chưa đủ, còn mắng cha của nguyên chủ, nói cha nguyên chủ khắc chết tổ phục nàng.

Tuy bình thường nguyên chủ yếu đuối không nói gì, nhưng Phì nha đầu lại mắng người cha nàng yên thương nhất, nàng thật sự không thể nhịn được nữa nên cào lại vào mặt Phì nha đầu.

Phì nha đầu bị đau, tức giận liền đẩy nguyên chủ xuống sông.

Cũng chính vì nguyên nhân này Liễu Nha Nhi mới xuyên vào thân thể nguyên chủ.

Rõ ràng là bọn họ hại người mất đi tính mạng, bây giờ lại dám da mặt dày đến đây đòi bồi thường.

Liễu Nha Nhi bị bọn họ chọc cho tức giận: “Từ lúc sinh ra mẹ ta đã đi, nên không có mẹ dạy. Không giống như Phì Nha, mẹ vẫn còn sống sờ sờ ở đó lại không biết dạy khuê nữ nên làm người như thế nào.”



“Tiểu tiện nhân, ngươi nói cái gì?” Trương thị buông cánh tay nữ nhi ra, vén tay áo lên định lao tới đánh Liễu Nha Nhi.

Liễu Nha Nhi sao có thể chịu thua đợc?

Ngay khi Trương thị muốn đánh tới, nàng nâng cây chổi lên vung vẩy, vừa hô to: “Khó trách Phì nha đầu không có gia giáo, hóa ra người sinh ra nàng là một người mẹ không có gia giáo! Còn dám bắt nạt trẻ con, thật đúng là không biết xấu hổ.”

“Ngươi là tiểu tiện nhân, ta đánh chết ngươi!” Trương thị nổi điên lên, ở Tiểu Vương Trang có ai dám mắng bà ta như thế?

Hôm nay thì hay lắm, không ngờ lại bị một nha đầu còn chưa được mấy sợi tóc cưỡi lên đầu. Bà ta nhất định phải xét nát cái miệng của Liễu Nha Nhi kia.

Người Liễu Nha Nhi nhỏ, lẩn tránh nhanh nhẹn, Trương thị rất nhiều lần không bắt được.

Tiền thị nhìn cháu gái bị người ta bắt nạt, xoay người vào nhà cầm đòn gánh bảo vệ phía trước Liễu Nha Nhi: “Ả đàn bà đanh đá lòng dạ xấu xa nhà người lại dám bắt nạt cả một đứa trẻ. Hôm nay ngươi dám động đến Nha Nhi nhà ta một cái thử xem?”

“Ngươi là bà già xui xẻo, bản thân mình khắc phu thì thôi đi sinh ra đứa con trai lại có mệnh khắc thê! Làm con dâu nhà ngươi thật đúng là vận xui tám kiếp, ta nhìn cái nhà này sớm muộn cũng bị các ngươi khắc hết.”

Tiền thị thấy Trương thị nhắc tới vong phu cùng con dâu đã chết, còn mắng nhi nhi tử nhà mình, tức đến mức thiếu chút nữa đứng không vững, ngã đập đầu xuống đất.

Liễu Nha Nhi thấy thế, bờm sư tử dựng ngược lên. Bà già chết tiệt này bắt nạt nãi nãi nàng, thật đúng là đáng chết, nàng chỉ hận không thể xé xác Trương thị ra ngay lập tức.

Nhưng tuổi nàng còn quá nhỏ, Tiền Thị lại tuổi già sức yếu, nhất định không thể chiến thắng bằng vũ lực.