Chương 34

Hạt giống lấy về phơi nắng hai ngày, phải dùng tay vò sạch vỏ hạt, sau đó phơi nắng vài ngày mới có thể lấy làm giống.

Từ khi có l*иg lươn, Liễu Đông Thanh và Tần Mộc đặc biệt thích đi đặt l*иg. Ngay cả không được gì vẫn có thể vui vẻ với nhau.

Mặt trời còn chưa lặn, hai người đã mang l*иg lươn raruộng.

Gần đây ngoài ruộng có ít việc, cha Liễu cũng về sớm. Vừa vào sân đã thấy mẫu thân đang chuẩn bị xoa hạt giống, cũng đi tới xoa cùng.

Xoa hạt không tốn nhiều sức, nhưng xoa lâu sẽ đau tay.

Liễu Nha Nhi xoa chậm, đột nhiên nàng nhìn những hạt giống đã được xoa xong, như phát hiện ra gì đó, hỏi Tiền thị trước: “Nãi nãi, đây là hạt giống cây gì vậy?”

“Cây cải dầu, không phải ngươi thích nhất là rau cải dầu xào hay sao?”

Liễu Nha Nhi nghĩ thầm quả nhiên không nhận sai. Lúc nàng xuyên đến đây, đã qua mùa trồng cải dầu, rụng lá kết hạt, mà gieo trồng xuống đất chỉ cần một hạt. Liễu Nha Nhi còn cho là cải trắng, nên không để ý.

Bây giờ nhìn thấy những hạt giống này mới phát hiện đây không phải là cải trắng mà là cây cải dầu, đúng chính là cây cải dầu. Cây cải trắng và cây cải dầu lúc mới gieo trồng rất giống nhau, nếu không nhìn kỹ rất khó phân biệt nên không trách được nàng lại nhận sai.

Nàng cảm thấy mình đã tìm được cách kiếm tiền, tuy mất nhiều thời gian nhưng dù sao đó vẫn là con đường sống.

Cây cải dầu từ Đông Hán truyền vào Hoa Hạ, nhưng trước triều Minh chỉ được xem như một loại rau dưa để ăn bình thường. Nếu nàng có thể trồng cải dầu với diện tích lớn, ép dầu ra bán cũng coi như một vụ làm ăn lớn. Cho dù thế nhân biết cây cải dầu có thể ép dầu muốn trồng nhiều, thì trước đó Liễu Nha Nhi nàng vẫn có thể đi trước kiếm tiền.



“Cha, nãi nãi cây cải dầu này có thể ép dầu!”

“Ép dầu?” Cha Liễu nghi ngờ hỏi. Cây cải dầu này là một loại rau mùa đông, chưa bao giờ nghe thấy hạt giống này có thể ép dầu.

Liễu Nha Nhi thấy cha không tin, lấy một hạt cải dầu dùng móng tay khẽ bóp liền có một vệt dầu rỉ ra.

Cha Liễu khϊếp sợ không thôi, nhanh chóng hỏi: “Nha Nhi đọc trong sách nông sao?”

“Đúng vậy! Trong sách nông có ghi lại, cây cải dầu có thể tạo ra dầu, con cũng nhìn thấy hạt giống này mới nhớ tới.” Liễu Nha Nhi trợn mắt nói dối, mặt không đỏ tim không đập.

Sau khi khϊếp sợ, cha Liễu lại vui mừng khôn xiết, Nha Nhi nhà mình đã phát hiện ra một chuyện vô cùng phi thường. Người Hoài Dương đời đời ăn cải dầu, lại không biết được cây cải dầu có thể ép dầu. Nếu đúng như lời Nha Nhi đã nói, vậy sau này mọi người đều có thể trồng cải dầu, ép dầu, không chỉ đủ cho nhà mình ăn còn có thể kiếm tiền.

“Bây giờ ta đi nói cho thôn trưởng biết, để người trong thôn giữ hạt cây cải dầu cẩn thận, sang năng lại trồng cải dầu ép dầu.” Cha Liễu nói xong liền đứng dậy chuẩn bị đi tới hướng nhà thôn trưởng.

Liễu Nha Nhi vội vàng cản người lại, hỏi: “Cha, chuyện phân bón lá cây lúc trước rải trong ruộng lúa mạch nhà chúng ta, cha cảm thấy có ích hay không?”

“Đương nhiên là tốt! Bây giờ lúa mạch cả thôn, chỉ có nhà ta lên đòng nhiều nhất.” Cha Liễu tự hào đáp lại. Ít nhiều cũng nhờ cách của Nha Nhi, bọn họ mới có thể cứu lại một chút tổn thất cuối cùng.

Liễu Nha Nhi lại nói: “Vậy lúc trước người nói đốt lá cây có thể làm phân, bọn họ có tin hay không?”

Cha Liễu im lặng không nói.



“Bây giờ cha đi nói cho thôn trưởng gia gia biết cây cải dầu có thể tạo ra dầu, cứ xem như thôn trưởng gia gia tin tưởng, vậy người khác sẽ tin sao? Trước đây có ai có thể dùng hạt này có thể ép dầu sao? Không có! Cho nên bọn họ sẽ không tin. Có lẽ có người sẽ tin, nhưng chỉ tin thôi, bọn họ cũng sẽ không làm theo. Bởi vì còn chưa biết kết quả như thế nào, bọn họ không thể mạo hiểm đi làm thử. Bọn họ tình nguyện lấy miếng đất đó đi trông đậu, hoặc cũng có thể trồng một ít lương thực.”Liễu Nha Nhi tận tình khuyên bảo giải thích.

Cha của nàng tuy không nói nhiều nhưng là người quá tốt bụng, chuyện gì cũng nghĩ cho người khác, bất chấp hậu quả.

“Cha, chuyện gì cha cũng nghĩ đến người khác là chuyện tốt! Con cũng biết người thương xót người trong thôn, muốn mọi người có thể tốt lên. Nhưng người khác không hiểu được tình cảm của người, bọn họ còn mắng người là mọt sách. Nhiều năm như vậy, nhà ta đều thu hoạch được ít nhất. Cha nói xem người nói bọn họ trồng cải dầu theo mình, bọn họ có thể đồng ý sao?”

Cha Liễu cau mày, Nha Nhi nói rất đúng, mặc dù hắn đi nói cho người khác biết, người khác cũng sẽ không nghe hắn.

“Vậy không trồng sao?”

“Trồng! Nhà ta tự mình trồng! Đến lúc đó nếu có người khác hỏi, chúng ta sẽ ăn ngay nói thật không cần che giấu. Còn tin hay không đều tùy bọn họ. Chờ đến khi chúng ta thu hoạch hạt cải, ép dầu, không cần người nói, chính bọn họ cũng sẽ tự đi trồng.”

Tiền thị lắc cái sàng mấy cái, thổi bay mảnh vụn vỏ hạt dính ở trên, lại quay đầu nói với nhi tử: “Ngươi đó, chuyện này đúng là không bằng Nha Nhi. Nha Nhi nói đúng, ngươi cứ trồng đi, đến lúc đó tự bọn họ nhìn thấy sẽ trồng theo, nói không chừng còn tới tìm ngươi hỏi kinh nghiệm. Bây giờ ngươi hà tất gì phải tự làm mình khó chịu?”

“Được rồi, dọn dẹp một chút đi, cũng nên nấu cơm rồi. Hai đứa nhỏ kia còn chưa trở về, Nha Nhi, ngươi ra ngoài ruộng kêu bọn họ về, trời đã tối rồi.”

“Vâng!” Liễu Nha Nhi đồng ý, chạy nhanh như một cơn gió ra khỏi sân.

Lúc Liễu Nha Nhi tìm được hai người kia, hai người đang ở bờ sông. Tần Mộc cuốn ống quần, vẩy nước sông rửa bùn trên cánh tay. Liễu Đông Thanh ngồi xổm một bên cười lớn.

Liễu Nha Nhi thật muốn đi lên che miệng ca ca nhà mình lại.