Chương 40

Nháy mắt một cái đã hơn nửa tháng trôi qua, đến Tết Đoan Ngọ.

Lá bọc bánh chưng là hôm qua Liễu Nha Nhi cùng ca ca tới hồ nước hái, sau khi nấu qua lại ngâm trong nước trong, đúng lúc hôm nay lấy ra gói bánh.

Dây buộc bánh chưng là cỏ mã liên, cuối mùa xuân Tiền thị đã cắt một ít ở bờ sông phơi khô, hôm qua lấy ra nấu qua cùng với lá gói bánh cho mềm.

Gạo nếp cũng đã ngâm nước, Tiền thị cắt một nắm lá ngải cứu và xương bồ, mà lúc này Liễu Đông Thanh đang cùng Tần Mộc cắm đầu vào cửa.

Lươn bắt được hai ngày nay cũng chưa bán, nuôi trong chậu nước. Lúc này cha Liễu đang gϊếŧ lươn.

Lúc trước tới tiệm vải bán bản vẽ, lúc gần đi chưởng quầy còn cho thêm một ít vải lẻ. Thời gian này Liễu Nha Nhi không ngừng đẩy nhanh tốc độ làm cho mỗi người một cái túi thơm nhỏ.

Dựa theo tập tục, bên trong túi thơm hẳn nên bỏ đinh hương, bạch chỉ, cam tùng, thương truật cùng hùng hoàng. Nhưng nhà nghèo cũng không chú ý đến cái đó, chỉ bỏ vào đó một ít hùng hoàng cũng coi như có chút ý nghĩa.

Chia túi hương cho từng người xong, Liễu Nha Nhi lại chuẩn bị đi gói bánh chưng.

Tần Mộc cầm túi tơm nhìn nửa ngày, sau đó lại cười ngây ngô.

Hắn không nghĩ tới thì ra mình cũng có phần.

Bánh chưng không lớn, đều là bánh chưng trắng không nhân..

Theo phong tục không chỉ ngày Đoan Ngọ phải ăn bánh chưng còn phải ăn trứng vịt muối. Nhưng Liễu gia không nuôi vịt, may mắn có mười lượng bạc của Liễu Nha Nhi. Tiền thị cũng dứt khoát bỏ ra một ít lên trấn trên mua mười cái trứng vịt muối, dùng chỉ đỏ cột lại nấu cùng với bánh chưng.

Bên này bánh chưng mới vừa nấu xong, đại cô Liễu Thị đã mang theo nhi nữ là Từ An và Từ Dao đi vào sân.

“Đại cô!” Liễu Nha Nhi thấy người tới, hưng phấn chạy tới bổ nhào vào lòng Liễu thị.



Nàng nhớ thương lúc đó mình mới xuyên qua, vị đại cô này đã mang gạo kê và trứng gà tới.

Liễu thị bị bóng dáng nhỏ bé đột nhiên chạy tới làm cho giật mình, sau đó cười nói: “Nha Nhi chúng ta đã cao lên nhiều rồi! Đi, vào nhà thôi, đại cô mua bánh đậu xanh cho ngươi.”

Bàn tay nhỏ bé của Liễu Nha Nhi được Liễu thị nắm lấy vui vẻ dẫn vào trong phòng.

Nàng cảm thấy từ lòng bàn tay của Liễu thị có cảm giác của mẹ.

“Đại cô!”

“Tỷ tỷ, tỷ đến rồi!”

Cha Liễu dẫn nhi tử và Tần Mộc đi ra đón người, sau đó nhận lấy cái gỏ trong tay Liễu thị.

“Sao ty phu lại không tới?” Cha liễu quay đầu lại hỏi.

Liễu thị cười nhẹ nhàng, nói trong nhà có việc không thể đi được.

Cha Liễu lại hỏi chuyện gì, Liễu thị chỉ nói không phải chuyện gì lớn, sau đó chuyển đề tài.

Liễu thị đi vào phòng đầu tiên là lấy bánh đậu xanh ra chia cho bọn nhỏ, mới cầm theo trứng gà đi đến nhà bếp tìm Tiền thị.

Thấy nữ nhi chỉ mang theo mấy đứa nhỏ trở về, trong lòng Tiền thị thầm nổi lên suy nghĩ.

“Ta là nương của ngươi, nếu thật sự có chuyện gì, đừng có giấu ta” Tiền thị thấy con rể không đi theo nên có hơi bất mãn.



Một năm cũng chỉ có Đoan Ngọ, Trung Thu là mấy ngày lễ lớn, thông thường nữ nhi đã gả chồng đều mang theo con rể trở về tặng quà ngày lễ.

Không phải hiếm lạ một chút lễ vật này mà nữ nhi và con rể cùng nhau trở về chứng minh bọn họ vẫn coi trọng nhà mẹ đẻ. Nhưng năm nay con rể không tới, trong lòng Tiền thị không nhịn được cảm thấy có chút bất an.

Từ gia có thể có chuyện gì cảm con rể không thể tới đây, ngay cả ăn tết còn không tới một lần vậy không phải là cách xa cả vạn dặm sao.

Liễu thị lấy trứng gà trong giỏ ra, cười nói: “Nương, người yên tâm, có thể có chuyện gì được? Chăng qua là do trong nhà có việc chậm trễ, để con mang mấy đứa nhỏ về đây không phải cũng giống nhau sao?”

“Còn không phải do nương đau lòng cho ngươi sao?”

Tiền thị nhìn khuê nữ lại vớt bánh chưng và trứng vịt muối đã nấu xong ra ngoài nói: “Ngươi mang thứ này ra cho bọn nhỏ ăn đi, ta đi lên trấn trên một chuyến. Buổi sáng quá bận rộn, ta còn chưa mua thịt.”

“Muốn con nói con sẽ nói, nương không cần mua thịt, năm nay cũng không thu hoạch được gì.” Liễu thị nói trong lòng có hơi khó chịu.

Theo lý thuyết, ngày lễ ngày tết, nữ nhi về nhà mẹ đẻ tặng lễ, cần có một cân đường và một cân thịt làm lót nền. Chỉ là từ năm ngoái đến năm nay, cuộc sống thật sự quá khó khăn, không có dư tiền mua đường mua thịt.

Tiền thị nhìn nữ nhi đã gầy rất nhiều, giận dỗi nói: “Quanh năm suốt tháng, cũng chỉ có thể ăn Tết ta mới có thể nhìn thấy cháu ngoại, ta mua một ít thịt thì có làm sao? Nếu ngươi rảnh rỗi không có chuyện gì làm vậy đi hái rau cho ta đi.”

“Được, vậy người làm đi, con đi hái rau.”

Chờ đến khi Liễu thị rời khỏi nhà bếp, Tiền thị mới trộm lau nước mắt.

“Nãi nãi, người đừng khóc! Đại cô cũng chỉ vì đau lòng cho người, sợ trong tay nãi nãi không có tiền, bọn họ còn ăn tiền của nãi nãi mà thôi.” Liễu Nha Nhi ôm cánh tay Tiền thị, nhỏ giọng an ủi.

“Hừ, ai muốn nàng đau lòng? Đi, Nha Nhi chúng ta lên phố đi!”

Bởi vì còn vội vàng về nhà nấu cơm, Tiền thị cũng không đi vào trong huyện mà mang theo Liễu Nha Nhi đến chợ ở trấn trên.