Chương 12

Nhưng Belenko mới rời đi không lâu đã nhanh chóng quay lại, trên tay còn có một cái hộp kim loại nhỏ màu đen khắc hoa văn kỳ quái.

Thấy cái hộp, Di Lạc chớp mắt mấy cái: "Anh Belenko, anh tìm được đồ nhanh vậy sao?"

Belenko đưa cái hộp kim loại màu đen trong tay của mình cho Di Lạc: “Cho nhóc món đồ chơi có vẻ tạm ổn này.”

“Cảm ơn anh Belenko!!!”

Một tay Di Lạc không cầm được cái hộp cho nên phải vươn hai tay đỡ lấy nó. Đôi mắt cậu nhóc đầy tò mò nhìn chiếc hộp kim loại nhỏ bé này, vẫn không nghĩ ra được nó có chỗ nào đặc biệt.

Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn về phía Belenko, giòn giọng hỏi: “Anh ơi, cái này phải chơi như thế nào ạ?”

“Nhìn thấy cái nút màu trắng bên phải hộp không, ấn nó thử xem.”

Di lạc vươn ngón tay nhỏ, thử thăm dò ấn nhẹ cái nút màu trắng một cái.

Nắp hộp đen phía trên từ từ mở ra, âm nhạc du dương vang lên, một chú chó con màu trắng đáng yêu chạy qua chạy lại trong hộp trông vô cùng dễ thương.

Di Lạc chưa từng thấy món đồ chơi nào như cái hộp nhạc này, mắt cậu rạng ngời đầy thích thú, hai tay nâng hộp nhạc, mắt dán chặt vào chú chó con, ánh nhìn không muốn rời đi chút nào.

Berenko rất hài lòng với phản ứng của Di Lạc, trong lòng cảm thấy tự hào về khả năng chọn đồ chơi của mình, tự nghĩ rằng mình có con mắt rất tinh tường.

Sau khi tặng xong hộp nhạc, Berenko lại quay trở lại chỗ đống đồ bỏ đi, định tìm thêm xem có thể tìm được thứ gì hữu ích như hộp nhạc vừa rồi không.

Một hộp nhạc hoàn hảo không hỏng hóc gì rơi ở khu vực đống rác này thực sự là một thứ rất thu hút sự chú ý.

Thấy Berenko đã rời đi, Di Lạc đứng chơi với hộp nhạc một mình. Có người nhìn thấy Di Lạc và muốn cướp hộp nhạc từ tay cậu rồi bỏ chạy.

Nhưng khi vừa nói ý định đó với đồng bọn của mình, đồng bọn lập tức ngăn lại, "Thằng nhóc tóc vàng đó được bọn Dimond và Nimik bảo vệ, mày mà cướp đồ của nó trước mặt bao nhiêu người như vậy, bọn chúng sẽ tìm mày tính sổ. Nếu mày không sợ bị đánh thì cứ làm đi."

Rõ ràng, Dimond và Nimik rất có tiếng ở khu vực này. Thanh niên định ra tay cướp hộp nhạc của Di Lạc nghe vậy liền bỏ ý định ngay.

Nhưng không phải ai cũng có con mắt tinh tường như vậy.

Khi hộp nhạc trong tay Di Lạc đột nhiên bị giật mất từ phía sau, Di Lạc lập tức phản ứng, quay người lại giận dữ nhìn kẻ cướp đồ của mình.

Người đàn ông trung niên có khuôn mặt cay nghiệt này rõ ràng không phải người dễ gần. Ông ta cười gian cầm hộp nhạc của Di Lạc lên xem kỹ, "Đúng là một món đồ tốt, chắc là sẽ đổi được nhiều thứ lắm đây."

"Trả lại cho tôi, đây là đồ của tôi!"

Rõ ràng, hành động cướp hộp nhạc của người đàn ông trung niên đã khiến Di Lạc tức giận vô cùng.

Cậu giận dữ nhìn chằm chằm vào ông ta, khuôn mặt nhỏ nhắn căng cứng, ánh mắt đầy phẫn nộ, nhưng vì khuôn mặt quá đáng yêu nên dù tức giận trông cũng chỉ giống như một chú mèo con giận dỗi.

Thấy Di Lạc đứng đó một mình, người đàn ông nghĩ cậu chỉ có một mình nên không hề coi trọng cậu. Ông ta thô bạo đẩy mạnh vai Di Lạc, khiến cậu loạng choạng ngã ngồi xuống đất.

Nhìn Di Lạc ngã ngồi trên đất, người đàn ông trung niên cười ha hả đầy chế giễu, "Thằng nhóc thối, để tao xem mày còn dám la lối với tao không. Biết điều thì mau cút đi, giờ đồ trong tay ai, thì là của người đó—"

"Bốp!"