Chương 15

Nhìn gương mặt ngơ ngác của Di Lạc, Belenko không nhịn được cười phá lên, cười đến mức rơi cả nước mắt.

Thấy Belenko đột nhiên cười lớn, Di Lạc ban đầu ngây người, sau đó phản ứng lại, hai má phồng lên tức giận giống như một con cá nóc nhỏ.

Mặc dù mới ba tuổi rưỡi, nên có lẽ một số điều Di Lạc chưa kịp hiểu ngay nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Belenko lúc này, cậu bé không ngu ngốc đến mức không nhận ra mình bị Belenko trêu chọc.

Thấy Belenko vẫn cười không ngừng, Di Lạc giận dữ lườm anh một cái, sau đó quay người bước vào phòng mình, bước chân nặng nề như muốn dẫm nát sàn nhà.

Thấy Di Lạc giận dỗi bỏ đi, Belenko bước dài theo sau, "Sao thế, nhóc con, giận rồi à?"

"Không! Giận!"

Di Lạc không thèm nhìn Belenko, tiếp tục đi thẳng.

Belenko nhìn dáng vẻ khẩu thị tâm phi của Di Lạc, suýt nữa lại bật cười.

Trước khi Di Lạc bước vào phòng, Belenko bất ngờ nhấc cậu bé lên, quay người lại để cậu mặt đối mặt với mình.

Bị nhấc bổng lên và quay người lại nên Di Lạc giật mình, ngước nhìn Belenko với ánh mắt "hung dữ".

Belenko lần đầu tiên thấy vẻ mặt hung dữ đáng yêu của Di Lạc, không khỏi cảm thấy thú vị hơn.

Anh ta nâng Di Lạc lên ngang tầm mắt mình, giọng nói đè nén tiếng cười, nhìn Di Lạc: "Thôi nào, đừng giận nữa, chẳng phải chỉ là đùa thôi sao? Em có thể đùa lại anh mà."

Di Lạc nhăn mũi, hừ một tiếng: "Em không muốn, em không rảnh như anh Belenko!"

Belenko cười tươi: "Vậy thì coi như xong, chuyện này chúng ta cho qua nhé?"

Di Lạc suy nghĩ một chút rồi gật đầu, dù sao cũng là do cậu từ chối trả đũa.

Ngay khi Di Lạc gật đầu, Belenko cười và xoay ngang người Di Lạc rồi tung cậu bé lên cao. Lần này, Di Lạc không bị làm cho hoảng sợ mà trái lại cậu cười lớn vui sướиɠ.

Belenko đỡ lấy Di Lạc khi cậu rơi xuống, cười nhìn Di Lạc nằm trong tay mình: "Thế nào, muốn chơi lại không?"

"Muốn!"

Trong nhà sắt liên tục vang lên tiếng cười giòn giã của Di Lạc.

Tiếng cười lan ra ngoài nhà.

Nghe tiếng cười vui vẻ của Di Lạc, mặt Dimond và Nimik đều thả lỏng vài phần. Từ khi ông nội của Di Lạc rời đi họ hiếm khi nghe thấy Di Lạc cười vui vẻ như vậy.

Dù trong lòng họ không ưa gì tên Belenko đột nhiên xuất hiện kia, nhưng thấy Di Lạc và Belenko hòa hợp họ cũng không khỏi vui mừng cho Di Lạc vì cậu bé có thêm người bầu bạn.

Dimond hừ nhẹ: "Thật là may cho tên đó."

Nimik thở dài: "Ai bảo Di Lạc thích anh ta chứ."

Thực ra, nếu không có sự xuất hiện của Belenko thì Dimond và Nimik cũng đã có ý định đưa Di Lạc về ở nhà mình để tiện chăm sóc cho cậu bé.

Nhưng giờ Di Lạc đã có người bạn mới mà cậu chấp nhận, kế hoạch của họ cũng bị phá vỡ. Dù Di Lạc còn nhỏ nhưng Dimond và Nimik biết cậu bé rất thông minh và có chính kiến.

Trong khi Belenko đang mải mê chơi trò tung hứng với Di Lạc, thì phó tướng của anh ta là Cách Nhĩ Tế đang dẫn đội của mình lái quân hạm tiến về phía hành tinh rác. Sau nhiều ngày tìm kiếm cuối cùng họ cũng phát hiện tín hiệu quang não của Belenko trước khi bị phá hủy, tín hiệu cuối cùng xuất hiện ở hành tinh rác này.

Họ không thể xác định tình trạng sống chết của Belenko bởi người sống sót sau cơn bão vũ trụ là rất hiếm, xác suất sống sót còn thấp hơn cá thư xổ số.

Nhưng dù vậy thì họ vẫn không từ bỏ hy vọng cuối cùng bởi vì Belenko là người thủ lĩnh được toàn bộ quân đoàn một kính trọng.

Sau một ngày bay với tốc độ siêu cao, chiến hạm nhanh chóng đến gần hành tinh rác.

Cách Nhĩ Tế muốn hạ cánh trực tiếp xuống hành tinh rác nhưng bị phi công chiến hạm ngăn lại