Chương 17

Kể từ khi Di Lạc mất tích, Belenko trở nên đáng sợ vô cùng, anh không ngừng tìm kiếm xung quanh dòng suối nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc của Di Lạc.

******

Khi Di Lạc tỉnh dậy từ cơn mê man, cậu nhìn thấy trần nhà trắng xóa, cậu nhóc chớp mắt trong sự ngạc nhiên vì chưa bao giờ nhìn thấy trần nhà sạch sẽ như vậy trên hành tinh rác.

"Tiểu thiếu gia, cậu tỉnh rồi!" Một giọng nói phấn khích vang lên từ bên cạnh.

Di Lạc nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy Cách Nhĩ Tế mặc quân phục ánh mắt cậu hiện lên sự bối rối, "Anh ơi, là anh cứu em sao?"

Cách Nhĩ Tế gật đầu, trả lời: "Tôi đã tìm thấy cậu trên một cành cây lớn, lúc đó cậu đã bất tỉnh nên tôi đưa cậu về đây."

Cách Nhĩ Tế hỏi với vẻ mặt khó hiểu: "Tiểu thiếu gia, sao cậu lại xuất hiện ở đó? Và tại sao trên người lại có nhiều vết thương như vậy?"

Nghe Cách Nhĩ Tế hỏi, Di Lạc lắc đầu: "Em cũng không biết. Em bị cuốn lên trời bởi lốc xoáy rồi bất tỉnh. Có lẽ lốc xoáy đã thổi em lên cái cây đó?"

Nghe Di Lạc nói mình gặp phải lốc xoáy và bị cuốn lên trời, Cách Nhĩ Tế ngay lập tức kinh ngạc, giọng nói lạc đi vì sốc: "Lốc xoáy?! Sao cậu lại gặp phải lốc xoáy? Bố mẹ cậu đâu, họ không ở bên cạnh cậu sao?"

Cách Nhĩ Tế nghĩ rằng Di Lạc đến hành tinh rác cùng với gia đình, mặc dù không hiểu tại sao họ lại ở đây, nhưng Cách Nhĩ Tế cho rằng có những trường hợp đặc biệt nên ban đầu không suy nghĩ nhiều.

Nhưng khi nghe Cách Nhĩ Tế nói, Di Lạc lại tỏ ra bối rối: "Bố mẹ nghĩa là gì? Và gặp lốc xoáy cũng không có gì lạ cả, từ nhỏ em đã sống trên hành tinh rác, em cũng đã chứng kiến ít nhất bốn lần rồi."

Cách Nhĩ Tế cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, như bị một cái búa lớn đập mạnh, trong đầu anh ta xuất hiện một suy nghĩ khó tin: "Tiểu, tiểu thiếu gia, cậu có biết mình là một con trùng đực không?"

Cách Nhĩ Tế phát hiện ra Di Lạc vì khi chiến hạm của họ hạ cánh gần cái cây đó anh ta ngửi thấy mùi hương đặc biệt của trùng đực từ Di Lạc và cứu cậu xuống khỏi cành cây, sau đó gọi bác sĩ á thư trên tàu đến để chăm sóc vết thương cho cậu.

Từ khi sinh ra mỗi trùng đực đã mang trong mình một hương thơm nhẹ đặc biệt, chỉ có trùng cái và á thư mới ngửi thấy được, còn bản thân trùng đực và các giống loài khác trong vũ trụ thì không ngửi được.

Nghe Cách Nhĩ Tế nói mình lá thư đực, Di Lạc càng thêm bối rối: "Anh ơi, trùng đực là gì?"

Cách Nhĩ Tế: "..."

Ôi trời, anh ta dường như đã tìm thấy một trùng đực còn non bị lạc?!

Cách Nhĩ Tế giải thích cho Di Lạc hiểu về "trùng đực" rồi hỏi nhẹ nhàng: "Tiểu thiếu gia, tôi có thể gọi bác sĩ đến để làm xét nghiệm ADN cho cậu không? Như vậy có thể giúp cậu tìm được bố mẹ ruột của mình."

Từ khi sinh ra thông tin di truyền của mỗi một con trùng đều được lưu trữ trong cơ sở dữ liệu chính thức. Cách Nhĩ Tế tin rằng chỉ cần so sánh ADN của Di Lạc với cơ sở dữ liệu, họ sẽ nhanh chóng tìm ra gia đình của cậu.

Đối diện với câu hỏi của Cách Nhĩ Tế, Di Lạc ngoan ngoãn gật đầu: "Được, anh ạ."

Di Lạc cũng rất muốn biết gia đình mình là ai.

Cách Nhĩ Tế chưa bao giờ gặp một trùng đực dễ thương như Di Lạc, từ ngoại hình đến tính cách đều như thiên thần, thậm chí còn gọi anh ta là anh trai bằng giọng nói ngọt ngào.

Đây thực sự là một trùng đực hoàn hảo mà anh ta chưa bao giờ dám mơ tới.

Cách Nhĩ Tế nhanh chóng gọi một bác sĩ á thư trẻ tuổi vào phòng bệnh của Di Lạc và giải thích tình huống.