Chương 2

Di Lạc không bị giọng nói thô lỗ đó làm hoảng sợ, cậu vui vẻ đáp lại: "Anh Dimond, là em, Di Lạc."Cánh cửa sắt rỉ sét được mở ra từ bên trong.

Dimond là một người có làn da đen và mái tóc đỏ, với vóc dáng cao lớn anh cúi xuống nhìn Di Lạc, người chỉ cao đến eo anh, cau mày hỏi: "Nhóc con, tìm anh làm gì?"

Di Lạc ngước nhìn Dimond, đôi mắt xanh trong vắt lộ rõ vẻ mong đợi, "Anh Dimond, em muốn đổi gói bánh quy này để lấy một ít gạo được không?"

Di Lạc lấy từ túi quần yếm của mình ra một gói bánh quy nhỏ mà cậu tìm được, giơ cao tay đưa cho Dimond.

Dimond nhận lấy gói bánh quy từ tay Di Lạc, xem xét một lúc sau đó lại cúi xuống nhìn Di Lạc, "Em cần gạo làm gì? Chỉ có một gói bánh quy này đổi lấy gạo cũng không đủ để nấu một bát cơm đâu! Nhưng nếu đổi thành dung dịch dinh dưỡng hoặc những thứ khác dễ ăn hơn thì đủ cho em ăn trong mười ngày đấy."

Dù sống ở tinh cầu rác thải nhưng ở đây vẫn có sự chênh lệch giàu nghèo. Gói bánh quy mà Di Lạc nhặt được dù đã hết hạn sử dụng nhưng vẫn được bảo quản khá tốt không bị vỡ nát, có thể đổi được nhiều thức ăn nén.

Dimond nhìn xuống Di Lạc với ánh mắt dò xét, "Theo anh biết, nhóc con không phải loại tham ăn, mau nói thật, em muốn đổi gạo để làm gì?"

Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Dimond, Di Lạc đặt tay nhỏ ra sau lưng, lo lắng bấm vào dây quần yếm.

Thấy Di Lạc im lặng, Dimond tức giận đưa tay xoa mạnh mái tóc vàng óng của cậu, làm tóc cậu rối tung như tổ chim.

Nhưng Di Lạc không hề tỏ ra khó chịu, thậm chí còn ngước lên cười ngoan ngoãn với Dimond, điều này làm anh ta bớt giận một chút. Anh ta ném gói bánh quy trả lại cho Di Lạc, cậu vội vàng đón lấy, sợ bánh quy rơi xuống đất vỡ nát.

Dimond khoanh tay trước ngực, "Hừ" một tiếng, "Đừng tưởng anh không biết, em đổi gạo để nuôi kẻ rác rưởi em nhặt về đúng không?!"

"Anh ấy không phải là rác," Di Lạc nhỏ giọng phản bác.

"Đúng, anh ta không phải là rác." Nghe Dimond đồng ý, mắt Di Lạc lóe sáng, nhưng ngay sau đó lại nghe anh ta nói, "Anh ta còn tệ hơn rác, rác ít nhất không chiếm tài nguyên của em, còn anh ta thì cần em nuôi dưỡng!"

Nghe những lời chê bai từ Dimond, Di Lạc nhíu mày nhỏ xinh, cậu muốn phản bác nhưng lại lo làm Dimond tức giận, dẫn đến việc không đổi được gạo.

Dimond có vẻ rất bất mãn với việc Di Lạc nhặt người, mắng cậu một hồi.

Di Lạc bị mắng đến nỗi như con chim cút nhỏ, không dám phản bác câu nào.