Chương 20

Nói xong, anh ta mới nhận ra tình huống kỳ lạ trong phòng bệnh, sau đó cái mũi nhanh nhạy của anh ta ngửi thấy một mùi hương không nên xuất hiện trên chiến hạm này. Ánh mắt anh ta lập tức rơi vào bóng dáng nhỏ bé của Di Lạc trên giường bệnh sau đó hai mắt mở to kinh ngạc như không tin những gì mình nhìn thấy.

Cách Nhĩ Tế kéo quân trùng trẻ đang ngơ ngác ở cửa vào phòng bệnh, sau đó đẩy anh ta về phía bác sĩ á thư: "Anh giải thích cho tên ngốc này biết tình hình rồi bảo cậu ta giữ mồm giữ miệng vào."

Sau khi xử lý tên ngốc đột nhiên xuất hiện, Cách Nhĩ Tế nhìn Di Lạc đang ngồi trên giường bệnh, dịu dàng nói: "Tiểu điện hạ, anh tư của cậu đã mất liên lạc rất lâu, chúng tôi đều nghĩ rằng anh ấy gặp nguy hiểm. Bây giờ anh ấy đột nhiên trở về tôi phải đi xem tình hình của anh ấy, nhưng hiện giờ cơ thể của cậu vẫn chưa hồi phục không thể theo tôi đi được."

Di Lạc nhìn Cách Nhĩ Tế đầy mong đợi: "Anh Cách Nhĩ Tế, anh có thể gọi anh tư đến đây gặp em không?"

Cách Nhĩ Tế gật đầu: "Được, tôi nhất định sẽ đưa anh tư của cậu đến đây."

Di Lạc vui vẻ gật đầu.

Thật khổ sở quá đi tướng quân à, anh thật sự nên đến đây nhìn thấy ánh mắt trong sáng của tiểu điện hạ Di Lạc. Ai có thể nói ra những lời khiến ngài ấy thất vọng và buồn bã khi đang bị nhìn bằng ánh mắt ấy chứ.

"Tướng quân đột nhiên có một nhiệm vụ phải thực hiện trên hành tinh rác, nên sau khi trở về một lúc anh ấy lại lập tức rời đi. Đợi anh ấy hoàn thành nhiệm vụ, có thời gian anh ấy chắc chắn sẽ đến thăm tiểu điện hạ Di Lạc."

Thực hiện nhiệm vụ trên Hành tinh Rác sao?

Di Lạc tuy có chút không hiểu nhưng vẫn tin lời của Cách Nhĩ Tế, cậu mỉm cười nói: "Không sao đâu, công việc của anh tư là quan trọng nhất mà."

Di Lạc sẽ tin lời của Cách Nhĩ Tế, nhưng bác sĩ á thư và quân nhân thô lỗ bên cạnh thì không dễ bị Cách Nhĩ Tế lừa dối.

Cả hai lập tức nhìn Cách Nhĩ Tế với ánh mắt trách móc, ý tứ trong ánh mắt rất rõ ràng: "Cách Nhĩ Tế, anh thật sự là một kẻ tồi tệ, đến cả một cậu bé ba tuổi rưỡi mà anh cũng lừa dối, thậm chí còn bịa ra cái cớ ngớ ngẩn như thực hiện nhiệm vụ trên hành tinh rác nữa chứ?!"

Đằng sau Di lạc, Cách Nhĩ Tế trừng mắt đáp trả hai người kia một cách dữ dội.

Hai tên ngốc này thì biết gì chứ!

Ai có thể nhẫn tâm nói ra sự thật tàn nhẫn trước mặt tiểu điện hạ Di Lạc?

Dù sao thì tất cả đều là lỗi của vị tướng quân lạnh lùng và vô tình của họ!

******

Cách Nhĩ Tế và những người khác lần này đến hành tinh rác để tìm tướng quân của họ. Bây giờ khi biết Belenko đã an toàn xuất hiện, hơn nữa trông có vẻ không hề bị thương, Cách Nhĩ Tế quyết định tập trung hoàn toàn vào Di Lạc.

Chú ý thấy Di Lạc có vẻ muốn nói gì đó, Cách Nhĩ Tế ngồi trên ghế cạnh giường mỉm cười nhìn Di Lạc, "Tiểu điện hạ, có chuyện gì vậy?"

Di Lạc mím môi, giọng hơi lo lắng hỏi: "Cách Nhĩ Tế, anh có thể đưa em về nhà không? Em muốn đi tìm bạn của em."

Từ sáng sớm khi tỉnh dậy Di Lạc luôn nghĩ đến Belenko và Dimond. Cậu lo lắng họ cũng gặp phải lốc xoáy như mình. Dù họ không gặp lốc xoáy, nếu không tìm thấy cậu chắc chắn họ cũng sẽ lo lắng.

Nghe Di Lạc nói muốn về nhà, Cách Nhĩ Tế có chút khó xử cau mày lại.

"Tiểu điện hạ, bác sĩ đã nói rằng những vết thương trên người ngài tuy đã được điều trị bằng khoang y tế tân tiến nhất rồi nhưng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Ngài cần nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa mới có thể xuống giường đi lại. Nếu ngài lo bạn của mình vì không tìm thấy ngài mà lo lắng, tôi có thể cử một thuộc hạ đến báo tin giúp ngài. Ngài thấy như vậy có được không?"