Chương 22

Nghe Belenko trả lời như vậy, Nolanell nhíu mày: "Không phải cậu đã phát hiện ra cậu ta sao?"

"Phó tướng của tôi là Cách Nhĩ Tế phát hiện ra, không liên quan đến tôi."

"Những điều này không quan trọng, nếu tiếp tục lãng phí thời gian tôi sẽ ngắt cuộc gọi." Leos, người có mái tóc bạc và mắt xanh lạnh lùng chen ngang.

Gã ta mặc một chiếc áo blouse trắng trông như vừa bước ra khỏi phòng thí nghiệm. Dù là anh em sinh đôi với Belenko, nhưng về ngoại hình lẫn tính cách gã ta hoàn toàn khác biệt.

"Được rồi, giờ hãy bàn về việc làm thế nào để sắp xếp cậu em trùng đực của chúng ta." Arthurton, người đã làm hoàng đế của trùng tộc trong suốt mười năm dù chỉ mới 28 tuổi lên tiếng chủ trì cuộc họp. Anh ta có mái tóc đen, đôi mắt đen và vẻ ngoài kiêu sa và lạnh lùng, ngồi tựa lưng vào một chiếc ghế nhung đỏ trong một căn phòng lộng lẫy.

Belenko nghĩ đến việc từ nay sẽ có thêm một phiền phức, không nhịn được bật cười lạnh lùng: "Hùng phụ đã chết của chúng ta quả thật rất biết

cách tạo ra rắc rối."

Trong bốn anh em, ngoài Belenko và Leos cùng cha mẹ, Arthurton và Nolanell lại có hai người thư phụ khác nhau, giờ họ lại có thêm một đứa em trai trùng đực không rõ thư phụ là ai.

Arthurton không để ý đến lời phàn nàn của Belenko, tiếp tục nói: "Vì cậu nhóc trùng đực đó chưa đầy 18 tuổi nên theo luật của trùng tộc, chúng ta là người giám hộ chung của cậu ta, chúng ta phải có trách nhiệm nuôi dưỡng."

Nghe Arthurton nói vậy, Leos lạnh lùng lên tiếng trước: "Tôi gần như sống trong phòng thí nghiệm 24 giờ mỗi ngày và tôi sẽ không lãng phí cuộc đời mình vào bất cứ việc gì khác ngoài thí nghiệm."

Nolanell cười khẩy, nhưng lời nói ra lại lạnh lẽo vô cùng: "Phí nuôi dưỡng tôi chi trả. Những chuyện khác thì đừng làm phiền tôi."

Với Nolanell, người đã nhiều năm liền giữ vị trí người giàu nhất liên hành tinh, những gì có thể giải quyết bằng tiền là những chuyện đơn giản nhất.

Thấy Leos và Nolanell đều muốn phủi trách nhiệm, Arthurton cũng lạnh lùng nói: "Cuộc sống trong cung điện rất buồn tẻ và cũng không phù hợp với cậu ta."

Thế là, trách nhiệm lập tức đổ lên người Belenko, người chưa lên tiếng.

Belenko làm sao có thể dễ dàng chấp nhận chứ?

"Đừng hòng đẩy cậu ta cho tôi!"

Nghĩ đến việc phó tướng Cách Nhĩ Tế của mình dường như rất quan tâm đến cậu em trùng đực kia, Belenko tùy tiện nói: "Nếu mọi người không muốn nuôi vậy thì để phó tướng của tôi nuôi đi? Dù sao anh ta cũng có vẻ thích cậu em trùng đực này của chúng ta."

Arthurton nghe vậy, liếc nhìn Belenko nhạt nhẽo nói: "Belenko, cậu bị bão vũ trụ làm hỏng đầu óc rồi sao? Dám mở miệng đề xuất ra cách không khả thi như vậy."

Đối mặt với lời châm chọc của anh cả Arthurton, Belenko bật cười lạnh lùng: "Kính thưa Hoàng đế trùng tộc, nếu anh thông minh vậy thì anh nói xem nên làm thế nào giải quyết chuyện này?"

Arthurton lập tức im lặng, vì anh ta nhất thời cũng không nghĩ ra cách giải quyết nào hợp lý.

Khi thấy tình hình bế tắc, Arthurton trực tiếp nói: "Tạm thời gác lại chuyện này đi đã, đợi khi cậu đưa cậu ta về Thủ đô, chúng ta sẽ gặp mặt và thảo luận cách giải quyết."

Ngay khi Arthurton vừa dứt lời, Leos liền ngắt cuộc gọi, Nolanell cũng chỉ chậm hơn một giây.

Thấy Belenko vẫn chưa ngắt cuộc gọi, Arthurton hơi ngạc nhiên: "Belenko, còn chuyện gì sao?"

Belenko gác chân lên bàn, nói: "Không có gì, chỉ muốn nói cho anh biết, đừng nghĩ dùng chiến thuật kéo dài để giữ cậu ta ở chỗ tôi, tôi không mắc mưu đâu."

Nói xong, Belenko không quan tâm Arthurton phản ứng thế nào, trực tiếp ngắt cuộc gọi.

Arthurton: "......"

Thật là không có đứa nào khiến người khác bớt lo cả.

Giao tiếp với mấy người này còn phiền hơn xử lý công vụ!