Chương 24

Anh dừng bước, cúi xuống hỏi Di Lạc: "Tiểu điện hạ, tôi có thể bế cậu qua đó không, chúng ta có thể nhanh chóng trở về xem tình hình thế nào."

Di Lạc đang rất nóng lòng muốn về nhà nên gật đầu đồng ý với đề nghị của Cách Nhĩ Tế: "Cảm ơn anh Cách Nhĩ Tế."

Ôm thân thể mềm mại như một cục bông sữa của Di Lạc vào lòng, Cách Nhĩ Tế cảm thấy mình đang đạt đến đỉnh cao của cuộc đời... Anh có thể ôm một vị trùng đực điện hạ dễ thương như vậy, nói ra thì ai trong số trùng cái trên thế gian này không ghen tị với anh chứ?!

Nhờ sự giúp đỡ của Cách Nhĩ Tế mà Di Lạc và Cách Nhĩ Tế nhanh chóng đến gần căn nhà sắt của Di Lạc.

Di Lạc chỉ vào mái nhà sắt sơn màu đỏ phía xa, giọng nói hơi kích động với Cách Nhĩ Tế: " Anh Cách Nhĩ Tế, nhà em là căn nhà mái đỏ đó."

Cách Nhĩ Tế gật đầu: "Vậy chúng ta đến đó ngay."

Cách Nhĩ Tế bế Di Lạc nhanh chóng đến gần nhà của Di Lạc, chỉ còn cách một khúc quanh nữa là tới nhà của Di Lạc rồi.

Khi họ định rẽ qua khúc quanh thì nghe thấy tiếng cãi vã từ phía sau đó vang lên.

Nghe thấy tiếng cãi vã, Di Lạc nghi ngờ nhíu mày nhỏ: "Sao anh Belenko và anh Dimond lại cãi nhau?"

Cách Nhĩ Tế cũng có chút nghi ngờ... Tại sao anh lại nghe thấy giọng của tướng quân ở đây? Anh có nghe nhầm không nhỉ?

Trước căn nhà sắt, Dimond nhìn Belenko với ánh mắt giận dữ: "Nếu Di Lạc thực sự xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho anh!"

Nimik cũng nhìn Belenko với ánh mắt lạnh lùng.

Lúc này, tâm trạng của Belenko rất tệ, nghe lời của Dimond khiến anh càng bực bội hơn, anh lạnh lùng nói: "Ngậm cái miệng quạ đen của anh lại, thằng nhóc đó chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì!"

"Anh Belenko, anh Dimond, anh Nimik, em đã trở về rồi!"

Tiếng gọi của Di Lạc ngay lập tức khiến Belenko, Dimond và những người đang nhìn nhau giận dữ lập tức quay đầu lại.

Thấy bóng dáng của Di Lạc, Belenko, người đã gần như phát điên vì tìm kiếm cậu suốt mấy ngày qua ngay lập tức lao tới, giành lấy Di Lạc từ tay Cách Nhĩ Tế rồi ôm vào lòng mình.

Dimond và Nimik cũng nhanh chóng theo sau, đứng xung quanh Di Lạc.

Belenko lo lắng kiểm tra toàn bộ cơ thể của Di Lạc, phát hiện cậu không bị thương gì thì anh mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu hỏi Di Lạc đã đi đâu trong những ngày qua.

Di Lạc nhìn Belenko và những người đang lo lắng cho cậu, giọng đầy áy náy: "Xin lỗi vì đã làm các anh lo lắng, em nên về nhà sớm hơn. Sau khi bị cuốn vào cơn lốc, em đã ngất xỉu, là anh Cách Nhĩ Tế đã cứu em."

“Cách Nhĩ Tế?”

Chỉ đến lúc này, Belenko mới nhận ra Cách Nhĩ Tế đã bị bọn họ đẩy ra ngoài nãy giờ.

Cách Nhĩ Tế chào hỏi Belenko bằng nụ cười nửa thật nửa giả, "Đại tướng, thật tình cờ, không ngờ tôi và ngài Di Lạc lại gặp ngài ở đây."

Đại tướng?

Nghe thấy cách Cách Nhĩ Tế gọi Belenko, Di Lạc đang ngồi trong lòng Belenko bất ngờ mở to mắt ngạc nhiên.

Lẽ nào... người anh thứ tư của cậu chính là Belenko sao?

Belenko thực ra là anh tư của cậu sao?!

Dimond không rõ chuyện gì xảy ra ở đây, thấy Di Lạc trở về an toàn, anh ta thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi nói với Belenko: "Sự thật chứng minh anh không có khả năng chăm sóc tốt cho Di Lạc. Lần này nếu không phải Di Lạc đủ may mắn thì chúng ta có thể đã không có cơ hội nhìn thấy cậu nhóc nữa. Theo tôi, từ nay Di Lạc nên giao cho tôi hoặc Nimik chăm sóc."

"Tôi từ chối!" Belenko lập tức từ chối một cách dứt khoát.