Chương 3

Cuối cùng Dimond cũng nói xong, cậu mới cẩn thận nhìn anh ta rồi chớp mắt, nhẹ giọng cầu xin, "Anh Dimond, anh thực sự không thể đổi cho em một ít gạo sao?"

Trước đây khi cậu bị ốm, ông nội đã từng đổi một ít gạo từ anh Dimond rồi nấu cho cậu một bát cháo gạo. Đó là lần đầu tiên cậu được nếm hương vị của gạo.

Gạo trắng như tuyết, nhai kỹ có vị ngọt nhẹ.

Một bát cháo gạo cực kỳ đơn giản, nhưng là món ngon nhất mà Di Lạc từng ăn.

Nghe Di Lạc dám hỏi lại mình câu này, Dimond tức giận trừng mắt với cậu: "Gạo thì đừng nghĩ tới nữa, nhưng đổi thành thứ khác thì còn có thể thương lượng! Anh nói cho em biết, những người bị thương nặng như vậy thường là phiền phức, em nên sớm vứt bỏ anh ta đi, đừng tự chuốc họa vào thân!"

"Không! Em sẽ không bỏ anh ấy!"

Di Lạc mím chặt môi, khuôn mặt trắng trẻo với chút mũm mĩm đầy cương quyết.

"Em không bỏ? Thế em nói cho anh biết, em có đủ thức ăn để nuôi anh ta không! Hơn nữa anh ta đã hôn mê nhiều ngày rồi, có lẽ không tỉnh lại được nữa, em nên sớm vứt bỏ anh ta, đỡ tốn lương thực. Nhìn xem, ai ở đây dám làm như em, tự nuôi mình đã khó, còn nhặt thêm một gánh nặng?"

Di Lạc chớp đôi mắt xanh lam, "Nhưng...em cũng được ông nội nhặt về mà."

Dimond: "..."

"Anh...không có ý nói em là gánh nặng," Dimond hiếm khi lúng túng, nhìn Di Lạc, giọng không thoải mái giải thích, "Ý anh là, đối với em, việc nuôi thêm một người rất mệt."

Di Lạc siết chặt nắm tay, như tự động viên mình, giọng nói đầy sức sống, "Không sao đâu, anh Dimond, Di Lạc sẽ cố gắng!"

Thấy Di Lạc vẫn không từ bỏ, Dimond tức giận đưa ngón tay chọc vào trán cậu.

Di Lạc bị chọc đến nghiêng ngả như con búp bê không ngã.

"Hừ, Dimond, anh cũng thật là giỏi, bây giờ còn đi bắt nạt trẻ con."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Di Lạc quay đầu lại vui mừng nhìn người mới đến, gọi một tiếng "Anh Nimik."

Nimik kéo Di Lạc về phía mình, đưa tay chỉnh lại mái tóc rối của cậu.

"Cảm ơn anh Nimik."

Di Lạc cười ngọt ngào với Nimik, hai lúm đồng tiền trên má như đựng đầy mật ong trong vắt, khiến người khác nhìn thấy đều mềm lòng.

Nimik, người có vóc dáng cao gầy, cũng cười, đưa tay vuốt đầu Di Lạc.

Thấy Di Lạc và Nimik thân thiết, bỏ mặc mình, Dimond lạnh lùng hừ một tiếng, "Đáng ghét, thấy cậu là phiền."

Nimik cười nhẹ, "Thật trùng hợp, tôi cũng cảm thấy vậy về anh."

Dimond và Nimik lập tức cãi nhau.

Di Lạc đã quen với việc họ không hòa hợp, mỗi lần gặp đều cãi nhau, nên cũng không lấy làm lạ, dù sao họ cũng không đánh nhau.

Nhưng thấy Dimond không muốn đổi gạo, Di Lạc đành từ bỏ ý định, định về nhà xem anh chàng mình nhặt về.

Di Lạc: "Anh Dimond, anh Nimik, em về nhà trước."

"Đợi đã." Đang cãi nhau với Nimik, Dimond bỗng gọi Di Lạc lại.

Di Lạc ngạc nhiên chớp mắt.

Dimond quay vào trong nhà, không lâu sau quay lại với một túi gạo nhỏ.

Anh ta đưa túi gạo cho Di Lạc, nói với giọng không vui, "Cầm lấy!"

"Cảm ơn anh Dimond!" Di Lạc nhận lấy túi gạo, nở nụ cười tươi như ánh nắng ban mai.

Cậu ôm túi gạo bằng một tay, tay kia lấy gói bánh quy trong túi quần ra, đưa cho Dimond, "Đây, anh Dimond, là bánh quy đã nói."

Dimond hừ nhẹ, "Thôi, bánh quy đã hết hạn rồi, em giữ lại mà ăn."

Di Lạc nghiêng đầu nghi hoặc. Ăn thực phẩm hết hạn với người sống ở tinh cầu rác không phải chuyện bình thường sao?Tuy nhiên, nếu Dimond không muốn ăn, Di Lạc cũng chỉ có thể thu lại gói bánh quy, nhưng vẫn trịnh trọng hứa với Dimond: "Vậy lần sau em tìm thấy thứ gì tốt, sẽ mang đến cho anh Dimond."Dimond không trả lời, anh ta cũng không túng quẫn đến mức cần Di Lạc mang đồ đến cho.

Di Lạc nghĩ đến một anh trai khác đang nằm hôn mê trong nhà, lòng sốt ruột muốn về nấu cháo gạo.