Chương 30

"Nhìn thấy được... Ở Thủ Đô Tinh môi trường rất tốt, hầu hết các ngày trong năm đều có thể nhìn thấy sao. Và trên tầng thượng có mái kính, nằm trong đó, chỉ cần ngẩng đầu là thấy được bầu trời đầy sao."

Nghe vậy, Di Lạc từ từ nở nụ cười mơ mộng: "Vậy lúc đó, em sẽ nói với ông thật nhiều điều, còn kể về anh nữa."

Nghe vậy, Belenko nở nụ cười nhạt, "Nhớ nói nhiều điều tốt về anh đấy. Nếu anh biết nhóc con lén nói xấu anh, anh sẽ phạt nhóc đấy."

"Không đâu, em sẽ nói xấu anh. Nói với ông rằng anh cứ gọi em là nhóc con, không chịu gọi tên em."

Tên của cậu rất hay, là ông đặt riêng cho cậu.

Belenko giả vờ giận, véo má Di Lạc rồi kéo ra: "Nhóc con, anh thấy nhóc đúng là thật gan dạ, dám cứng mỏ trước mặt anh à."

Di Lạc cười khúc khích, cười đến rơi cả nước mắt.

Thấy Di Lạc lại cười rạng rỡ, Belenko nhẹ nhàng mỉm cười, đưa tay xoa mái tóc vàng của cậu, cố ý làm tóc cậu rối tung trông như một chú cún con lông vàng.

Di Lạc nhìn thấy mình phản chiếu trong kính cửa sổ, lập tức không hài lòng kêu lên, "Anh Belenko, anh lại làm rối tóc em rồi!"

Belenko hừ nhẹ, nói một cách chính đáng: "Rối thì sao, nhóc chải lại tóc là được chứ gì?"

Thấy Di Lạc giận dữ trừng mắt nhìn mình, khuôn mặt nhỏ bé phồng lên như một chiếc bánh bao, Belenko khẽ "chậc" một tiếng, nói: "Được rồi, đừng trợn mắt nữa, mắt em sắp rơi ra tới nơi rồi. Anh giúp em chải lại tóc, thế được chưa? Lấy lược lại đây, anh chải cho."

Di Lạc thấy vậy, hài lòng thu lại ánh mắt giận dữ. Cậu chạy vào nhà tắm lấy một chiếc lược rồi đưa cho Belenko.

Dù tính cách Belenko khá nóng nảy nhưng khi chải tóc cho Di Lạc lại rất nhẹ nhàng, kiên nhẫn, không làm đau cậu một chút nào. Trong suốt quá trình, không hề kéo đau một sợi tóc nào của Di Lạc.

Nhìn tóc mình trở lại gọn gàng, Di Lạc hài lòng gật đầu rồi lại không yên tâm nhắc nhở Belenko: "Anh Belenko, sau này anh không được làm rối tóc em nữa."

Rõ ràng Di Lạc đã chịu đựng điều này rất lâu, khuôn mặt nhỏ bé đầy nghiêm túc.

"Không nghe không nghe, nhóc con ngốc nghếch hay nói nhảm."

Belenko huýt sáo, tự mình bước dài ra khỏi phòng bệnh.

Làm rối tung tóc của cậu thì thôi đi, giờ lại còn gọi cậu là đứa ngốc sao?

Di Lạc tức giận chạy theo bằng đôi chân nhỏ: "Đáng ghét! Belenko anh đừng đi!"

Thấy vậy, Belenko bật cười to và chạy ra khỏi phòng bệnh, thậm chí còn quay đầu làm mặt xấu với Di Lạc: "Nhóc con, có bản lĩnh thì đuổi theo anh."

Không chịu thua, Di Lạc lập tức dồn hết sức lực để đuổi theo Belenko.

Nhưng Belenko luôn giữ khoảng cách vừa phải với cậu, trông như chỉ cần cố thêm chút nữa là bắt được, nhưng khoảng cách này lại không bao giờ rút ngắn, thật sự là gần mà không thể chạm tới.

Cách Nhĩ Tế tình cờ gặp họ trên hành lang khi Di Lạc đang dựa tường thở hổn hển.

Thấy vậy, Cách Nhĩ Tế lập tức lo lắng cho Di Lạc. Anh ta nhìn Belenko vẫn đang cười đắc thắng với ánh mắt đầy trách móc.

Anh ta nói với giọng châm chọc: "Thưa tướng quân, nếu ngài thật sự nhàn rỗi như vậy xin hãy xử lý đống công việc đang tồn đọng trên bàn làm việc của ngài. Tiểu điện hạ Di Lạc mới bị thương không lâu nên thể năng không thể sánh với một chiến binh trưởng thành như ngài được!"

Cách Nhĩ Tế còn nhấn mạnh từ "trưởng thành".

Di Lạc nghe vậy, cũng không nhịn được gật đầu mạnh mẽ: "Anh Cách Nhĩ Tế nói đúng! Belenko, anh đi xử lý công việc đi, em có thể tự lo cho mình."

Nghe vậy, Belenko lập tức không vui: "Nhóc con đáng ghét, em có biết anh là anh ruột của em không? Em đang giúp Cách Nhĩ Tế đuổi anh đi sao? Anh không đi! Anh không để hai người đạt được ý đồ đâu!"

Di Lạc: "... Ai bảo anh Belenko quá trẻ con chứ!"

Đôi khi cậu thậm chí nghi ngờ tuổi thật của Belenko còn nhỏ hơn mình.

Nghe vậy, Belenko hừ lạnh một tiếng, anh đột nhiên đến bên Di Lạc, bế cậu lên, Di Lạc cũng không phản kháng, ngoan ngoãn ôm cổ anh.

Khi Belenko bế Di Lạc đi ngang qua Cách Nhĩ Tế, anh ta còn liếc Cách Nhĩ Tế với ánh mắt đắc thắng: "Đừng tưởng tôi không biết ý đồ của cậu nhé."

Hừ, chẳng phải Cách Nhĩ Tế muốn tìm cớ đuổi anh đi rồi tranh thủ ở bên cạnh nhóc ngố này sao? Anh không bị lừa đâu, cứ để Cách Nhĩ Tế ghen tị mà nhìn thôi.

Nhìn bóng dáng Belenko bế Di Lạc đi xa, Cách Nhĩ Tế không khỏi cảm thấy bất công... Thánh thần ơi, rõ ràng anh ta đáng tin cậy hơn tên tướng quân mỏ hỗn kia nhiều, tại sao lại là tên khốn đó có được người em trai dễ thương như tiểu điện hạ Di Lạc chứ?!

Dù có chút tiếc nuối vì kế hoạch "điệu hổ ly sơn" thất bại, nhưng Cách Nhĩ Tế nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, lập tức chạy theo Di Lạc và Belenko, dù sao anh ta đến đây là để chơi với Di Lạc mà.