Chương 20: Tơ hồng

Đêm bên hồ, một cái bạch long vĩ vươn ra khỏi nước nâng lấy một thân cây tơ hồng.

Cẩm Mịch tiên tử đã nói "Ta đem dây tơ hồng này cho ngươi, hy vọng về sau sẽ có người bồi bên cạnh ngươi."

Nhuận Ngọc trầm ngâm nhìn tơ hồng trong tay, thúc phụ từng đưa cho hắn rất nhiều dây tơ hồng, tất cả đều bị hắn để lại đây không hề đυ.ng tới.

Thúc phụ thường hay vui đùa "Nhuận Ngọc a, nếu ngươi có để ý ai liền lấy tơ hồng này trói lại đi, ta bảo đảm nó chắc chắn sẽ trói chặt các ngươi thành một đôi!" Nhưng chính thúc phụ lẫn hắn đều hiểu rõ đây bất quá chỉ là một câu chê cười mà thôi.

Bởi vì hắn thân là người đã có hôn ước. Đã qua bốn ngàn năm nhưng vị tân nương kia vẫn cứ chậm chạp chưa sinh ra.

Tâm của Nhuận Ngọc cũng bị hôn ước này trói buộc bốn ngàn năm, trói thành một sự việc chê cười.

Hiện giờ, hắn nhìn tơ hồng, trước mặt lại hiện lên một gương mặt tươi cười minh diễm, xinh đẹp. Nhưng trong mắt hắn lại phủ đầy bi thương.

Nếu không bị hôn ước trói buộc, hắn liền dùng tơ hồng này trói buộc người kia bên người, vĩnh viễn không thả ra.

Nếu nàng không phải là nàng, ta cũng không phải là ta..........

Nếu như.........

Đáng tiếc trên đời không có nếu như.

Nhuận Ngọc chưa từng có tư cách, mơ tưởng nàng.

Nàng là Điểu Tộc công chúa________ Điểu Tộc, là Điểu Tộc của Mẫu Thần. Nàng chỉ có thể cùng Húc Phượng xứng đôi, bởi vì đó là ý chỉ của Mẫu Thần!

Còn hắn..........hắn là đứa con vợ lẽ mà Mẫu Thần ghét bỏ, là quân cờ Phụ Đế dùng để trói buộc Thủy Thần.

Nhuận Ngọc tay nắm tơ hồng niết chặt.

Hắn chưa bao giờ có cơ hội tùy tâm sở dục.

Tâm tràn ngập chua xót, tiểu công chúa của hắn càng ngày sẽ càng như một đóa hoa nở rộ rực rỡ, còn hắn thì......... Tuệ Hòa nói nàng là một người xảo trá tàn nhẫn, Nhuận Ngọc liền tin tưởng. Không biết vì sao từ lần đầu tiên ngẫu nhiên gặp gỡ nơi tận cùng ngân hà, những gì nàng nói hắn đều tin tưởng.

Chính là dù nàng có tàn nhẫn xảo trá, hắn lại không cách nào buông xuống tâm tư.

Tuệ Hòa.

Tuệ Hòa, Tuệ Hòa, Tuệ Hòa.......... Hắn thường ở trong lòng mặc niệm tên nàng, dường như làm như vậy thì nàng sẽ xuất hiện bên cạnh hắn.

Chỉ có ở bên cạnh Tuệ Hòa hắn mới có thể là chính mình, không phải Dạ Thần, không phải điện hạ, cũng không phải Nhuận Ngọc, mà là chính hắn-là một người tâm cơ thâm trầm, lòng đầy phẩn uất, tịch mịch u oán.

Nàng nói "Nhuận Ngọc, ta đều biết cả."

Hắn cũng liền nguyện ý, cái gì cũng đều cho nàng biết.......Trừ bỏ, việc tâm hắn vì nàng mà đau.